Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 235
"Ba cám ơn Điêm Điềm nhé." Điền Chí Thành cọ đầu vào đầu con gái, cười nói: "Cũng đến giờ tan tâm rồi, anh đi nói với anh Trình một tiếng, để anh ấy làm việc xong thì đến nhà hàng ăn cơm."
"Anh chỉ biết đẩy việc cho anh Trình thôi, chuyện gì cũng giao cho anh ấy, chị Phượng Anh còn nói với em, ngay cả mấy ngày cuối tuần anh Trình còn không được nghỉ ngơi." Mục Hiểu Hiểu oán trách nói.
"Chuyện này không liên quan đến anh, anh Trình là cổ đông của công ty mà, anh ấy đang giúp con trai tích cóp tài sản đấy."
Điền Chí Thành nhất quyết không gánh trên vai cái nồi này, bất quá nếu phải so sánh anh với Triệu Trình, thì người ông chủ là anh đúng là có chút lười biếng ít việc hơn.
Cũng do Triệu Trình muốn liều mạng làm việc thôi.
Tại nhà hàng Mỹ Tâm nổi tiếng, Vương Tĩnh và Chu Chính đã đặt trước một phòng ăn riêng.
Lúc này Điền Chí Thành ôm Điềm Điềm, dẫn theo Mục Hiểu Hiểu vào phòng ăn.
Điềm Điềm vừa nhìn thấy Vương Tĩnh và Chu Chính, liền cười toe toét vẫy tay với họ: "Ông ngoại, bà ngoại."
Thời điểm Điềm Điềm được hoài thai rồi sinh ra, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu còn đang đi học, trước khi cả hai tốt nghiệp, Điềm Điềm luôn được Vương Tĩnh chăm sóc, nên cô bé rất thân thiết với Vương Tĩnh và Chu Chính.
Dù Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đều gọi Chu Chính là chú Chu, nhưng Điềm Điềm lại không như vậy, cô bé gọi ông là ông ngoại, Chu Chính vì tiếng xưng hô này của cô bé, mà vui mừng mua cho Điềm Điềm một căn nhà.
Đương nhiên là Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu sẽ từ chối, Vương Tĩnh lại giúp đỡ Chu Chính thuyết phục cả hai, rằng căn nhà là của Điềm Điềm, không liên quan đến Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu, dù hai người là cha mẹ của Điềm Điêm cũng không có quyền từ chối thay cô bé.
Đợi một lát, thì cả nhà Triệu Trình đến, anh ta dẫn theo Vương Phượng Anh và con trai chưa đến 4 tuổi của bọn học, bữa cơm này coi như đã đến đủ người.
Lúc này quả phụ Điền và Lý Hoa Hương đang ở nông thôn, mỗi lần Điền Chí Thành dẫn hai người lên Thượng Hải ở, thì chưa đến hai ngày cả hai đã ồn ào muốn trở về quê.
Hiên tại căn nhà của bon ho ở thôn Chu Điền đã được xây lại lần nữa, quả phụ Điền và Lý Hoa Hương sinh hoạt rất thoải mái, ngày thường nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì cùng nhau ra ngoài tản bộ hoặc đến hai mẫu đất của nhà họ để trồng chút rau dưa.
Trong phòng ăn, sau khi mọi người chào hỏi lẫn nhau, Vương Phượng Anh liền đẩy con trai đến trước mặt Điềm Điềm.
"Điềm Điềm à, em trai đến để chúc mừng sinh nhật cháu nè, còn mang quà sinh nhật tặng cho cháu đấy.' Vương Phượng Anh đặt một chiếc hộp quà xinh xắn vào tay con trai,"Thụy Thụy, tặng quà cho chị đi con, con muốn nói gì với chị nào?”
"Chị... Sinh nhật vui vẻ!"
Sau khi nói xong, cậu bé liền xấu hổ mà rụt vào lòng Vương Phượng Anh.
"Cám ơn em trai Thụy Thụy." Điềm Điềm nhận được quà tặng, vui vẻ cười.
Mọi người ngồi vây quanh bàn, ăn một bữa cơm đầy món Quảng Đông nổi tiếng, sau khi ăn xong thì bắt đầu cắt bánh kem.
Bánh kem được Điền Chí Thành mua trên Taobao, chiếc bánh kem không lớn, có màu hồng phấn, được thiết kế hình lâu đài, tầng trên cùng vẻ hình váy công chúa rất xinh đẹp. Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu nắm lấy tay Điềm Điềm, cùng cô bé cắt bánh kem, mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay chúc mừng, sau đó mới bắt đầu ăn bánh kem.
Đối với Điềm Điềm, sinh nhật năm nay rất vui vẻ, đến khi bữa cơm kết thúc mọi người chuẩn bị về nhà, thì cô bé đã ngủ rồi.
"Hay để Điềm Điềm về nhà mẹ ngủ đi, vừa lúc ngày mai là ngày cuối tuần, hai con cứ đi chơi đi, để mẹ và chú Chu dẫn Điềm Điềm ra ngoài chơi." Vương Tĩnh lưu luyến cháu gái.
"Mẹ à, tốt hơn là để bọn con ngủ với con bé, buổi tối Điềm Điềm ngủ quậy lắm, con sợ con bé quậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ và chú Chu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận