Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 180
Điền Chí Thành rất không quen sử dụng loại phương tiện liên lạc này, dựa vào tốc độ vận chuyển của bưu cục, một bức thư nội tỉnh cũng phải mất khoảng một tuần mới đến tay người nhận, nếu gửi thư từ tỉnh này sang tỉnh khác, trong trường hợp gửi thành công, cũng phải mất nửa tháng mới đến tay đối phương.
Nhưng mà cho dù có không quen loại hình thức liên lạc này, Điền Chí Thành cũng tính toán lần này đi Kinh Thị phải hỏi Lê Thư địa chỉ, nếu không hai bên không liên lạc với nhau, hàng tồn kho còn nhiều hay ít cũng không rõ ràng lắm.
Thế nhưng trước khi đi, Điền Chí Thành vẫn có chút lo lắng cho Mục Hiểu Hiểu.
Con hẻm nhỏ nơi bọn họ sinh sống có chút xưa cũ, người lại đông nên rất phức tạp, để Mục Hiểu Hiểu ở nhà một mình anh thấy rất lo lắng. Cho dù chỉ là đi xa có mấy ngày, Điền Chí Thành cũng muốn thu xếp ổn thỏa, ít nhất cũng phải đảm bảo sự an toàn của Mục Hiểu Hiểu khi cô ở một mình.
Thời đại này cũng không giống như ở hiện đại, phố lớn hay ngõ nhỏ đều được trang bị camera, có thể dễ dàng tìm ra nghi phạm. Ngẫm đi ngẫm lại, Điền Chí Thành quyết định sẽ nhờ cậy Triệu Kim Hoa giúp đỡ chuyện này.
Ở Thượng Hải anh không có nhiều người quen, Đỗ Trình Hiên lại là đàn ông, anh ta cũng có việc riêng của mình để làm, chắc chắn không thể đến thăm Mục Hiểu Hiểu mỗi ngày.
Triệu Kim Hoa thì khác, ít nhất vợ chồng anh đã nói chuyện vài lân với bà, bà cũng là người nhiệt tình tốt bụng, đã sống lâu năm ở nơi này, cũng quen biết rất nhiều người.
Tất nhiên, Điền Chí Thành sẽ không nhờ Triệu Kim Hoa giúp không công.
Sau khi mua vé tàu hỏa khởi hành vào ngày hôm sau, buổi tối khi cùng Mục Hiểu Hiểu nằm trên giường, Điền Chí Thành nói chuyện này với cô.
"Sau khi tan học em hãy về nhà ngay, nếu có việc gì thì đi tìm bác gái Triệu giúp, ngày mai anh sẽ nhờ bác ấy. Mấy ngày tới anh không ở nhà, nhờ bác ấy giúp đỡ chăm sóc em một chút."
Đây không phải lần đầu tiên Điền Chí Thành tạm biệt Mục Hiểu Hiểu để đi Kinh Thị, nhưng hiện giờ bọn họ đang ở Thượng Hải, không có quả phụ Điền và Lý Hoa Hương, cũng không có bạn bè ở khu nhà thanh niên trí thức, Mục Hiểu Hiểu có chút luyến tiếc, nhìn Điền Chí Thành muốn nói lại thôi. "Ngoan, anh sẽ cố gắng về sớm với em." Điền Chí Thành hôn lên khóe môi Mục Hiểu Hiểu, không chỉ riêng Mục Hiểu Hiểu nhớ anh, mà anh cũng rất nhớ cô.
Điền Chí Thành bị ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu làm cho mềm lòng, chỉ hận không thể đưa cô cùng đi Kinh Thị, nhưng điều này có chút không thực tế. Anh không cần học đại học một cách nghiêm túc, nhưng Mục Hiểu Hiểu thì khác.
Điền Chí Thành vội vàng nói sang chuyện khác:
"Có thứ gì em muốn mua không, anh mua về cho em."
"Em không có." Mục Hiểu hiểu lắc đầu, dựa đầu vào gần cổ của Điền Chí Thành, nhỏ giọng nói: "Anh đi phải chú ý an toàn, sớm về với em là được."
"Anh biết rồi.' Hầu kết Điền Chí Thành khế trượt lên, anh chậm rãi nói.
Sáng hôm sau trời nắng đẹp, nhưng nhiệt độ vẫn khá thấp, thời tiết râm mát.
Điền Chí Thành đã thức dậy từ sớm, đi mua đồ ăn sáng về cho vào nồi hâm nóng, sau đó xách theo hành lý đơn giản đi tìm Triệu Kim Hoa.
"Hôm nay sao chỉ có mình cậu, vợ cậu không đi học à?" Triệu Kim Hoa thấy chỉ có một mình Điền Chí Thành bèn tò mò hỏi.
"Cô ấy vẫn đi học, con có việc đi xa nhà một chuyến, cho nên con tới nhờ bác giúp đỡ." Điền Chí Thành nói.
"Không phải cậu cũng cần đi học ư, sao lại đi vắng?" Triệu Kim Hoa có chút nghi hoặc, nhưng vẫn võ ngực đảm bảo: "Có chuyện gì cậu cứ nói, nếu có thể giúp Triệu Kim Hoa tôi nhất định sẽ không chối từi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận