Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 192
Bà không phải là hổ giấy, Vương Tĩnh đã làm kế toán mười mấy năm nay, công việc của bà khiến bà chưa bao giờ là kẻ nhu nhược yếu thế.
Ba người lại nói chuyện tiếp, đa phần đều là Vương Tĩnh nói chuyện với Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh lắng nghe, ngẫu nhiên cô sẽ nói thêm hai ba câu, đều là Điền Chí Thành dụ dỗ cô nói ra.
Vương Tĩnh có cảm giác chua xót khi con gái của bà bị người khác đoạt mất, nhưng trong lòng bà vẫn thấy vui vẻ khi đã tìm lại cô con gái, ít nhất thì hiện tại Hiểu Hiểu đã không cự tuyệt lại việc tiếp xúc với bà.
"Bác thấy hiện tại Hiểu Hiểu đã hoạt bát rất nhiều, xem ra cháu đã chăm sóc con gái bác rất tốt." Vương Tĩnh cảm thán nói.
"Bác gái, thật ra cháu và Hiểu Hiểu chăm sóc lẫn nhau, cơm tối đều do Hiểu Hiểu nấu đấy." Điền Chí Thành nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi cười nói.
"Hiểu Hiểu biết nấu cơm rồi à?" Vương Tĩnh nhìn con gái, trong lòng bà lại chua xót, từ khi nào con gái bà học nấu cơm, chính bà còn không biết đến chuyện này.
Chu gia giàu có, hằng ngày bà và Chu Chính đều vội vàng làm việc, ở nhà sẽ có người giúp việc chuyên môn nấu cơm cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn, những lúc rảnh rỗi sẽ do bà nấu cơm.
Vương Tĩnh không nhịn được mà suy nghĩ, mấy năm nay, thời gian mà bà không ở bên cạnh cô, Hiểu Hiểu của bà đã chịu bao nhiêu oan ức rồi, ngay cả việc nấu cơm cô cũng đã học được.
"Con không nấu giỏi lắm, chỉ biết nấu mấy món cơm nhà thôi." Mục Hiểu Hiểu ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
"Vậy là rất không tồi rồi, mẹ ở tuổi này, còn chưa rành chuyện nấu cơm đấy." Vương Tĩnh cười khen.
Nói đến đây, mọi người đều cảm thấy đói bụng.
Vương Tĩnh gọi người phục vụ vào, bà chọn vài món đồ ăn, đều là những món Mục Hiểu Hiểu thích ăn, khiến cô nhìn Vương Tĩnh vài lần.
Bữa cơm này, Vương Tĩnh không ăn được nhiều, nhưng bà không quên việc gắp đồ ăn vào chén của Mục Hiểu Hiểu, bà giống như lo sợ Hiểu Hiểu không ăn no.
Ban đầu Mục Hiểu Hiểu còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng sau đó cô lại dần quen với hành động của bà, cô không ngại ngùng nữa.
Sau khi ăn xong, Vương Tĩnh tranh thanh toán bữa cơm này, nhân viên phục vụ thu dọn bàn cơm xong thì bà người lại uống trà nói chuyện tiếp.
"Hai đứa mới tới Thượng Hải, trên người chắc chắn không có nhiều tiền, các con phải mua đồ dùng sinh hoạt, tiền ăn uống cũng không ít, lại không được nhịn ăn, quần áo phải mua thêm vài bộ mới." Vương Tĩnh lấy trong túi ra 500 đồng đưa cho Mục Hiểu Hiểu, tiền này vốn để mua cho Chu Lộ vài món đồ, nhưng cô ta không muốn gả chồng, vậy số tiền này không cần lãng phí mua đồ cho cô ta nữa.
Lúc về nhà, nếu Chu Chính có hỏi bà, thì cũng do con gái ông ta bướng bỉnh.
Mục Hiểu Hiểu biết Chu gia có chút tiền, mà mẹ cô nhận tiền lương mỗi năm cũng không ít, nên cô sẽ không khách sáo, nhận lấy tiền rồi bỏ vào túi mình.
Dù sao cũng là do mẹ cô tặng, không phải của người ngoài.
"Hiện tại hai đứa ở đâu, dẫn mẹ đi nhìn thử xem, lần sau mẹ lại đưa hai đứa chút đồ vật." Vương Tĩnh thấy con gái nhận tiền của bà, nụ cười trên mặt bà càng dịu dàng hơn.
"Bọn con thuê nhà ở ngõ hẻm phía sau đại học Giang, là nhà cũ của bà ngoại anh Trình Hiên." Mục Hiểu Hiểu trả lời bà.
"Đứa trẻ Trình Hiên này rất ngoan." Vương Tĩnh khen ngợi, trong lòng lại càng thêm chua xót, con gái vừa trở về Thượng Hải, thà tìm người lạ Đỗ Trình Hiên giúp đỡ, cũng không tìm mẹ ruột cô ấy.
Chỉ có điều Vương Tĩnh mải nghĩ đến bản thân mà xem nhẹ con gái rất nhiều, không có tư cách chất vấn con gái.
Từ quán cơm tư nhân đi ra, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu cùng Vương Tĩnh tới nhà bọn họ đang thuê. Trước khi vào, căn nhà rất bụi vì quanh năm không
có người ở, nhìn qua có chút cũ kỹ nhưng qua thời gian Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu ở đây đã thay đổi rất nhiều, cũng đã giống nơi dành cho người ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận