Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 216
Còn về chuyện nhập hàng, Triệu Trình phải để lại cho Điền Chí Thành lo liệu, quan hệ chú cháu nhà người ta ở đó, nhất định sẽ thuận tiện hơn nhiều, để anh ta đi chưa hẳn đã được nể mặt đâu.
Hai người vừa ăn vừa tính toán, dùng xong bữa, Triệu Trình liên về nhà thu dọn đồ đạc, rồi nhân tiện thông báo cho người nhà một tiếng luôn.
Điền Chí Thành dẫn theo Triệu Trình đi suốt đêm trở về Thượng Hải, ngày hôm sau lại mang Triệu Trình đến làm quen với Chu Chính và Vương Tĩnh.
Chu Chính đã biết Triệu Trình chính là vị đồng hương mà Điền Chí Thành nhắc tới, giờ lại nghe bọn họ nói hôm nay muốn giải quyết cho xong chuyện mở cửa hàng, thì cố ý gọi người tới giúp hai người một tay.
Chỉ mất một buổi sáng đã xử lý xong địa điểm bán hàng trong trung tâm thương mại, dù sao thì tất cả đều là vị trí có sẵn, bên cạnh đó Điền Chí Thành cũng bàn giao hết lại toàn bộ hàng hóa đã nhập từ trước cho Triệu Trình.
Nhân tiện lấy ghi chú có ghi giá nhập vào và giá bán đã viết từ trước ra đưa cho Triệu Trình một bản: "Anh Trình Tử, anh không nhất thiết phải tuân theo giá cả ghi trong này đâu, cứ xem nó như để tham khảo là được."
Bàn giao xong, Điền Chí Thành lại chuẩn bị quay về Kinh Thị, còn công việc ở Thượng Hải này đều để lại cho Triệu Trình lo liệu.
Điền Chí Thành cũng không mảy may lo lắng gì, xách theo hành lý nhanh chóng về Kinh Thị.
Tới nơi, sau khi xuống tàu hỏa, liền bắt xe đến tứ hợp viên của Lê Thư.
Sau khi kiểm đếm hàng hóa như mọi khi, Lê Thư không chỉ thanh toán mười phần trăm tiền hàng, mà còn kết toán đưa luôn cho anh khoản tiền đã đồng ý thanh toán sáu tháng một lần trước đó.
Điền Chí Thành thắc mắc hỏi: "Chú Lê, không phải đã giao hẹn nửa năm đưa một lần sao ạ? Sao lại thanh toán trước cho cháu thế này."
"Chí Thành à, số hàng này của cháu có thể cứ mười ngày lại đến giao cho chú một lần không? À không, hai tuần một lần cũng không thành vấn đề." Lê Thư đứng trước giá sách quay người lại, phàn nàn: "Theo tốc độ giao hàng mỗi tháng một lần như thế này, có khi chú không kịp phân phối hàng xuống mất, Kinh Thị thì không sao, nhưng các thành phố dưới huyện Bắc lại thường xuyên thiếu hàng, ngày nào phía họ cũng thúc giục chú, vậy nên chú mới muốn kết toán luôn môt lượt cho cháu trước, rồi cháu xem nếu như không thể một tháng giao hai lần, thế thì mỗi lần đưa đến cho chú nhiều hàng hơn chút, thấy sao hả?"
Số hàng hóa phân phối xuống bán ra rất được, khiến Lê Thư vừa vui, lại vừa buồn, ông không biết sản phẩm của Điền Chí Thành là từ đâu tới, nhưng cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn, ông chỉ mong Điền Chí Thành cung ứng nhiều hàng cho ông là được rồi.
Đến lúc đó không chỉ mình ông ta kiếm được tiền, mà Điền Chí Thành cũng thu về không ít, người phía dưới tìm đến ông ta để mua hàng cũng phất lên, quả là đôi bên cùng có lợi mà.
Vấn đề bây giờ là số lượng sản phẩm quá ít, lại có rất nhiều các bên liên quan nghe ngóng tới muốn làm ăn cùng, nhưng đều không có hàng hóa mà lấy, Lê Thư cũng rất phiền não, vì vậy nên mới tìm Điền Chí Thành thương lượng.
Điền Chí Thành không dám vội vã đồng ý, anh đương nhiên muốn kiếm tiền, nhưng diện tích kho hàng lại rất giới hạn: "Chú, vậy để cháu quay về bàn bạc chút đã, chuyện này không phải chỉ mình cháu có quyền quyết định được."
Nếu như kho hàng của Taobao có thể liên kết với thế giới thực thì tốt biết bao.
Tới khi đó trực tiếp mở hẳn môt kho hàng ở Kinh Thị, đồ đạc mua trên Taobao về ném luôn vào trong kho hàng, Lê Thư muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Lê Thư không quá thôi thúc Điền Chí Thành, nói một lần rồi thôi, đến tối lại nhiệt tình lôi kéo mời Điền Chí Thành ở lại cùng dùng bữa, thuận tiện kêu thêm Điền Lộ Bình tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận