Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 122
Mỗi người đều đã chọn xong nguyện vọng cho bản thân, ngờ đâu tương lai lại phải mỗi người một phương trời, sau này có còn gặp lại nhau nữa hay không là điều không ai đoán trước được.
Mã Hiểu Lệ không nỡ rời xa Mục Hiểu Hiểu, chạy lại nắm chặt lấy tay cô: 'Hiểu Hiểu, sau này lên đại học, chúng ta hãy vẫn viết thư cho nhau thường xuyên nhé, có khi nào cậu có bạn mới, rồi quên tớ luôn không."
"Sẽ không đâu mà, tớ quên được ai chứ sao lại quên cậu được." Mục Hiểu Hiểu nhéo khuôn mặt trẻ con của Mã Hiểu Lệ, nở nụ cười tươi rói đáp: "Chúng †a đều sẽ giữ liên lạc với nhau, khoảng thời gian ở thôn Chu Điền này, đối với chúng ta mà nói không chỉ là sự rèn luyện và trải nghiệm, mà còn là một hồi ức vô cùng đẹp đế."
Mọi người ngắm nhìn nhau, rộn ràng nở nụ cười.
Sau khi đăng ký nguyện vọng xong, giờ chỉ cần chờ thông báo nữa thôi là được.
Do đây là lân đầu tiên kỳ thi đại học được khôi phục lại nên số lượng thí sinh đăng ký dự thi trên cả nước là đông chưa từng thấy, giám khảo kiểm tra và chấm thi cũng luôn đặt mình trong trạng thái khẩn trương, vì bọn họ cũng hy vọng sớm được công bố thành tích ra bên ngoài, mong muốn trao cho những thí sinh dự thi đang bám vào sợi dây cứu sinh là kỳ thi đại học lần này có được cơ hội thay đổi cuộc đời.
Vô số học sinh cũng đang nôn nóng đợi chờ kết quả, nhưng Điền Chí Thành ngược lại không có chút gấp gáp nào, anh còn đang tính từng ngày qua đi, nghĩ đến việc đi tới thành phố Bắc trước thêm năm mới.
Cách Tết còn hai tháng nữa, hoàn toàn đủ thời gian cho một chuyến cả đi cả về.
Tuy rằng trong tay vẫn còn tiền tiết kiệm, nhưng qua Tết, anh và Mục Hiểu Hiểu đã phải đến Thượng Hải học đại học rồi, tất nhiên trường học cũng trợ cấp tiền cho sinh viên, nhưng những chỉ phí sinh hoạt khác bọn họ cũng cần đến tiền.
Điền Chí Thành không muốn để bà xã mình phải khổ cực, nên anh bắt buộc cần dự tính trước cho tương lai.
Ở nông thôn mùa đông cơ bản là nhàn rỗi, hơn nữa mấy ngày nay thời tiết nắng ấm, mọi người đều ở trong sân nhà mình phơi nắng.
Chu Mai Hương không có việc gì làm nên đến nhà quả phụ Điền suốt, Mục Hiểu Hiểu cùng với quả phụ Điền và Chu Mai Hương cùng ngồi học may quần áo và đan áo len, mới học mấy ngày mà đã đan được khá đẹp.
Ăn cơm trưa xong, Chu Mai Hương lại đến nhà họ Điền, mấy người dọn mấy cái ghế đầu ra, chuẩn bị cuộn len lại thành những cuộn tròn như quả bóng.
Lý Hoa Hương và Mục Hiểu Hiểu cuộn một bọc, quả phụ Điền và Chu Mai Hương cùng làm một bọc, lần trước Mục Hiểu Hiểu có mua một loại vải sợi về may thành quần cho quả phụ Điền và Lý Hoa Hương mặc.
Vừa cuộn len sợi, Chu Mai Hương vừa nói đùa: "Bây giờ em được hưởng phúc của con dâu rồi, chẳng phải con dâu bây giờ con chu đáo thân thiết hơn so với con trai hay sao?”
"Đúng vậy, nếu đợi Chí Thành mua vải may quần áo cho em, chắc em phải trờ đến bạc đầu mất." Quả phụ Điền cười lớn: 'Hơn nữa Hiểu Hiểu cũng thông minh, học rất nhanh, chị nhìn xem, mới học có mấy ngày đã đan được một nửa chiếc áo len rồi này."
Quả phụ Điền đem chiếc áo áo len màu xanh lá mà Mục Hiểu Hiểu mới đan được một nửa cho Chu Mai Hương xem, Chu Mai Hương cầm lên xem trước xem sau, gật đầu nói: "Màu này đẹp quá, là đan cho Chí Thành đúng không?”
Quả phụ Điền gật đầu cười, Chu Mai Hương cũng cười theo, hai người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không có nói ra. Có lẽ biết Mục Hiểu Hiểu da mặt mỏng nên cũng không có trêu ghẹo cô nữa, bà ấy đưa lại chiếc áo len đan được một nửa cho Mục Hiểu Hiểu.
Nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên, cô cầm lấy chiếc áo len, cúi đầu tiếp tục đan.
Trước ngày công bố kết quả một ngày, chiếc áo len của Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đã đan xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận