Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 157
Điền Chí Thành vẫn mua một vé giường nằm, hiện tại ghế ngồi được sơn màu xanh của xe lửa còn cứng chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, anh sẽ không bạc đãi bản thân, ngồi trên ghế cưng mười mấy tiếng không phải là chuyện nhẹ nhàng với anh.
Anh trở về nhà đúng giờ ăn cơm tối, sau khi ăn cơm xong anh thu thập hành lý, sáng sớm hôm sau xuất phát lên đường đến Kinh Thị.
Bởi vì Điền Chí Thành đi sớm, nên người trong thôn không ai biết Điền Chí Thành lại đi Kinh Thị, ngay cả quả phụ Điền cũng chỉ nói với người ngoài là Điền Chí Thành đến nhà bạn chơi.
Điền Chí Thành với hai tay trống trơn mà lên xe lửa, anh nhàm chán nằm trên giường lấy một cuốn sách nhỏ ra đọc, rồi ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình đã đến Kinh Thị.
Sau khi xe lửa dừng lại, Điền Chí Thành đi WC, sau khi đi ra, anh xách theo hai túi hành lý lớn.
Áo bông trên người cũng bị đổi thành chiếc áo khoác lông vũ ấm áp nhẹ nhàng, nhãn mác trên áo đã bị Điền Chí Thành bỏ, nên nhìn không ra đây là áo của xưởng quần áo nào.
Bên ngoài ga tàu hỏa, gió đêm gào thét thổi qua, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng từng hạt tuyết bay bay trong gió.
Hai bên con đường còn đọng tuyết, dù bây giờ là buổi tối, những người ra người vào ở ga tàu hỏa vẫn chen chúc đông đúc.
Điên Chí Thành đội mũ lên đầu, hai tay xách theo hai cái túi lớn đi trên đường, không ít người đi đường đều tò mò nhìn vê anh, nhưng cũng rất nhanh họ cúi đầu bước đi tiếp.
Lê Thư không biết lấy ở đâu ra một chiếc xe hơi có cờ đỏ, ông lái xe chạy tới ngoài ga tàu và đậu xe trên một con đường lớn trước nhà ga tàu hỏa, ông ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm vào cửa chính của nhà ga, thật may là Điền Chí Thành rất nổi bật khi mặc trên người chiếc áo lông vũ màu xanh biển đi trong đám người, Lê Thư nhìn thoáng qua liền thấy được anh.
Lê Thư mở cửa kính xe xuống, ông vẫy vẫy tay với Điền Chí Thành vừa gọi: "Chí Thành, ở đây này!"
Điền Chí Thành nghe thấy giọng nói gọi tên anh, anh nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng anh phát hiện dưới đèn đường đối diện nhà ga có một chiếc xe hơi cổ điển, chiếc xe màu đen, đầu xe có hơi lớn, Lê Thư đang ngồi trong xe vẫy tay với anh.
Điền Chí Thành mang theo hai túi đồ lớn bước nhanh về phía xem, anh mở cửa sau của thân xe rồi đặt hai cái túi lớn lên ghế sau, sau đó đóng cửa lại rồi vòng qua thân xe, anh ngồi xuống vị trí ghế phụ của xe, anh vừa đóng cửa xe lại vừa nói:
"Chú Lê, xe này của chú à?"
Trang trí bên trong xe rất mới, giống như mới được xưởng sản xuất ra, ở thời đại này người có thể sở hữu một chiếc xe như vậy, đều là người có tiền.
Tuy Lê Thư có một cửa hàng nhỏ, trong nhà ông cũng có chút tài sản, nhưng ông ấy lại nguyện ý cùng anh hợp tác kinh doanh mấy mặt hàng nhỏ lẻ, nên anh cảm thấy ông không giống một người có thể mua nổi xe hơi.
"Chiếc xe này của người bạn, chú mượn chạy thử, không phải chú đến đón cháu sao? Nếu chú dùng xe ba bánh đến đón cháu, chắc cháu sẽ đạp chết chú." Đôi mắt Lê Thư mang theo ý cười mà trừng mắt nhìn anh, ông lại nói tiếp: "Hiện tại đã trễ rồi, cháu cứ qua nhà chú ngủ tạm một đêm đi, dù sao cháu ở đây không đến hai ngày."
Điền Chí Thành đến đây chỉ để đưa một đợt hàng đến, ngày mai anh lại mua vé xe trở về tỉnh Giang, rồi anh lại mang đến đây một đợt hàng nữa.
Do sợ bị người khác phát hiện chuyện bất thường, nếu không Điền Chí Thành ở WC của nhà ga lấy ra mấy cái túi lớn.
"Lúc kiểm kê hàng vào ngày mai, chú sẽ thanh toán cho cháu một nửa đợt hàng lần này, qua hai ngày cũng sẽ như vậy, nhưng lần đơn hàng lần sau cháu mang tới chú sẽ thanh toán trước 10%, số tiền còn lại một tháng thanh toán một lần .
Bạn cần đăng nhập để bình luận