Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 206

Chương 206Chương 206
Chu Chính tất nhiên cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, các con kết hôn chú vẫn chưa có mừng cho quà gì, đến đó mấy đứa thích cái nào, thì chú mua cho xem như tặng hai đứa quà cưới vậy."
Chu Chính đã nói như vậy, Mục Hiểu Hiểu có muốn từ chối thì cũng chỉ đành nghẹn lại.
Chu Lỗi không thể nghe tiếp được nữa, nên anh ta đành buông bát đũa: "Ba, buổi chiều ba không phải còn có hẹn với chú Trần về chuyện hôn sự của Tiểu Trần và Lộ Lộ hay sao? Lộ Lộ cũng không còn bé nữa, không nên kéo dài thêm đâu ạ.”
"Anh..." Chu Lộ trừng lớn mắt, lôi kéo áo Chu Lỗi, cô mới bao nhiêu tuổi, có gì mà vội vã kết hôn cơ chứ.
Chu Lỗi nắm lấy tay Chu Lộ, tiếp tục nói: "Chú Trần luôn thích những người đúng giờ và biết giữ lời hứa, Lộ Lộ còn chưa gả qua, nếu như đến lúc bên đó muốn thay đổi chú ý, có phải là không nên hay không."
Vẻ mặt Vương Tĩnh như thường, chậm rãi uống cháo, Chu Chính lại vô thức liếc nhìn Vương Tĩnh.
"Cha và chú Trần con cũng không phải mới quen nhau, cha nói chuyện này với ông ấy là được, có liên quan gì đến Lộ Lộ đâu." Chu Chính nhìn chằm chằm Chu Lỗi, mang theo vài phần cảnh cáo: "Nếu hôm nay con không có gì làm thì dẫn em gái con đi mua vài món đồ, tình cảm anh em của hai đứa tốt, con cũng biết con bé thích cái gì."
Chu Chính có thể lên đến vị trí phó quản đốc, người rất tinh anh, dù sao Chu Lỗi vẫn trẻ, không hề biết cách che dấu suy nghĩ của bản thân, trong lòng Chu Chính rất rõ ràng.
Ông biết con trai không thích Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu, nhưng nếu thật sự phải nói tiếp, gia sản bây giờ cũng là sau khi ông kết hôn với Vương Tĩnh mới có được. Khi Vương Tĩnh gả cho ông, ông ta vẫn còn là một công nhân bình thường.
Hơn nữa bây giờ cũng không phải chỉ con trai mới có thể kế thừa gia sản, những thứ trong nhà, Mục Hiểu Hiểu cũng có một phần.
Tuy Vương Tĩnh chưa từng đề cập đến, nhưng trong lòng Chu Chính sớm đã có tính toán. Tuy ông không thể đối xử bình đẳng với ba đứa con, nhưng thứ Mục Hiểu Hiểu nên có được, chắc chắn ông sẽ không keo kiệt.
Thế nhưng lòng dạ đứa con trai này của ông nhỏ nhen, suốt ngày nhìn chằm chằm vào những thứ trong nhà, rất không có tiền đồ.
"Cha!" Chu Lỗi coi thường nhìn Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu, đáy mắt cất giấu sự khó chịu. Thế nhưng anh ta biết Chu Chính đã tức giận nên không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng hận Vương Tĩnh hơn.
Trên bàn cơm, mọi người duy trì vẻ ngoài bình tĩnh hài hòa, sau khi ăn xong, bốn người ra khỏi cửa.
Đến căn nhà đã giao tiền đặt cọc kia, người môi giới cũng đã hẹn chủ nhà cũ đến. Vương Tĩnh dẫn Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành đi xem sơ qua một lượt, rồi hỏi Mục Hiểu Hiểu có hài lòng hay không.
"Rất tốt.' Mục Hiểu Hiểu rất vừa lòng, không nói chỗ này rộng rãi, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, còn có ban công nhỏ.
"Mẹ cũng thấy tốt, vậy quyết định căn này." Vương Tĩnh lôi kéo Mục Hiểu Hiểu ra xem ban công. Chu Chính, người môi giới và chủ nhà cũ ngồi ở bàn trà trong phòng khách giao tiên, ký hợp đồng.
Cột chủ nhà trên hợp đồng, bây giờ đổi thành Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu.
Chủ nhà cũ đưa chìa khóa nhà cho Chu Chính, người môi giới thấy chuyện đã xong xuôi thì rời đi cùng với chủ nhà cũ.
"Chí Thành, vợ chú chỉ có một cô con gái là Hiểu Hiểu, sau này cháu phải đối xử tốt với con bé." Chu Chính giao sổ sách và hợp đồng cho Điền Chí Thành, sau đó nhìn chằm chằm anh dặn dò. "Chú Chu yên tâm, cháu sẽ."
Điền Chí Thành cầm xấp giấy dày trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía ban công, đúng lúc Mục Hiểu Hiểu cũng đứng nghiêng người, đôi mắt hạnh màu nâu sáng lấp lánh khiến lòng anh mềm nhũn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận