Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 169
Mục Hiểu Hiểu định đi đến xem thử, dắt theo Điền Chí Thành ngồi xe đến ngõ hẻm ngày xưa cô lớn lên, đi trên con đường quen thuộc, nhìn thấy cảnh vật xung quanh vẫn thế, tâm trạng cô bỗng chốc có chút phức tạp.
"Hiểu Hiểu?"
Một giọng nói quen thuộc gọi tên Mục Hiểu Hiểu, Điền Chí Thành lơ đãng nhìn về hướng phát ra âm thanh, một người con trai đi lại gần họ.
"Hiểu Hiểu, đúng thật là em này, em tham gia kỳ thi tuyển sinh sao?" Người mới tới vui mừng nói: "Về là tốt rồi, sao không đi vào đi, mẹ em chắc giờ đang ở nhà đó."
"Anh Trình Hiên..." Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy người quen, cũng để lộ ra nụ cười, chỉ là khi nghe đối phương nhắc đến mẹ cô, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên ảm đạm.
“Anh Trình Hiên, hôm qua em mới quay lại Thượng Hải, hai ngày nữa phải tới trường nhập học rồi, tạm thời không có thời gian." Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, lại nói: "Hôm nay em với chồng đến đây để thuê nhà, em nhớ là nhà bà ngoại anh Trình Hiên sống gần đại học Hỗ Giang, nên mới đến đây hỏi thăm anh trước." "Em kết hôn rồi sao?" Đỗ Trình Hiên cau mày, liếc Điền Chí Thành từ đầu tới chân một lượt, hỏi lại Mục Hiểu Hiểu: "Mẹ em có biết không?"
"Em không viết thư cho bà ấy." Mục Hiểu Hiểu cắn môi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Trình Hiên: "Anh Trình Hiên, chuyện em trở về anh đừng nói với bà, cả chuyện thuê nhà nữa, anh có thể hỏi hộ em được không."
Từ lúc Mục Hiểu Hiểu bắt đầu hiểu chuyện thì đã chuyển tới nơi này, xem như là cùng lớn lên với Đỗ Trình Hiên, Đỗ Trình Hiên cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, nên hoàn toàn hiểu được ít nhiều suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu.
"Em..." Đỗ Trình Hiên mấp máy, nhìn Điền Chí Thành, cuối cũng vẫn nuốt ngược lời định nói vào trong, chỉ thốt ra một câu: "Chuyện nhà cửa anh sẽ giúp em thu xếp, thế hiện tại em đang ở đâu, buổi tối cùng đi ăn một bữa, bọn mình nói chuyện chút."
Anh vẫn chưa chấp nhận được em gái mình nhìn từ bé đến lớn, mới xuống nông thôn một hai năm, mà đã lặng lẽ kết hôn với một người đàn ông xa lạ.
Đỗ Trình Hiên trông Điền Chí Thành mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, nói tóm lại là không hề thuận mắt chút nào.
"Anh Trình Hiên, anh cứ bận việc tiếp đi nha." Mục Hiểu Hiểu kéo tay Điền Chí Thành, bảo anh đứng sang một bên. Đỗ Trình Hiên hỏi địa chỉ khách sạn của Mục Hiểu Hiểu, đi lên trước còn nhìn cảnh cáo Điền Chí Thành một cái.
"Anh... Trình Hiên?”
Lần đầu tiên Điền Chí Thành nghe thấy Mục Hiểu Hiểu xưng hô thân mật như vậy với một người đàn ông khác, dù rằng đối phương chỉ xem Mục Hiểu Hiểu như em gái, nhưng trong lòng Điền Chí Thành vẫn thấy có chút không dễ chịu.
"Anh Trình Hiên là đứa trẻ lớn nhất trong con hẻm này, từ nhỏ đã rất quan tâm săn sóc bọn em, con người anh ấy tốt lắm, để đến tối em sẽ giới thiệu hai người với nhau nhé."
Gặp được Đỗ Trình Hiên rồi, nên cũng không cần đi vào trong con ngõ nữa, Mục Hiểu Hiểu tạm thời không muốn để mẹ biết cô đã quay trở lại.
"Em dẫn anh đi dạo xung quanh nha, ở Thượng Hải vẫn còn bảo lưu nhiều kiến trúc cổ xưa lắm, rất đáng để chiêm ngưỡng."
Điền Chí Thành siết chặt lấy tay Mục Hiểu Hiểu, đan tay với cô: "Được, anh giờ là đất lạ xứ người, em đừng có để lạc anh đó."
Vừa nãy ánh mắt nhìn anh của Đỗ Trình Hiên cực kỳ xoi mói, rõ ràng không hề tán đồng việc Mục Hiểu Hiểu phải gả cho anh, dù Đỗ Trình Hiên và Mục Hiểu Hiểu lại rất thân, nhưng hai người cũng không phải anh em ruột.
Còn anh là người chồng hợp pháp của Mục Hiểu Hiểu, là người được thôn chứng nhận cơ mà.
Mục Hiểu Hiểu cười khẽ, kéo Điền Chí Thành lên xe bus: "Anh yên tâm, em đã hứa với mẹ rồi, nhất định không để lạc mất anh đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận