Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 208
Vương Tĩnh thích nghe người khác khen con gái, khi cười khóe mắt hiện ra vài nếp nhăn.
Trên bàn cơm, mọi người không nói nhiều lắm, hai món ăn Mục Hiểu Hiểu nấu, gần như đều là Vương Tĩnh ăn, Điền Chí Thành chỉ gắp hai đũa.
Ăn cơm đến hơn tám giờ tối, Chu Chính và Vương Tĩnh mới rời đi.
Khi về đế nhà đã gần chín giờ.
Vương Tĩnh đi rửa mặt trước, Chu Chính ngồi ở phòng khách châm trà uống, Chu Lỗi nghe thấy tiếng động nên đi ra.
"Cha, cha mua nhà ở cho con nhóc Mục Hiểu Hiểu?" Chu Lỗi vẫn đang mặc áo ngủ, giọng điệu chất vấn.
"Con gọi kiểu gì đó, Hiểu Hiểu là em gái con." Chu Chính hạ giọng quát: "Đừng cả ngày nhìn chằm chằm vào ba mẫu đất trước mắt. Nếu con có chút tiền đồ, hãy dùng vào công việc, nếu không con làm mười năm vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ."
Chu Lỗi bị răn dạy đến mặt đỏ tai hồng, không phải xấu hổ mà là phẫn nộ.
"Cha chỉ biết thiên vị mẹ con nó, con mới là con trai của cha. Cha cho người ngoài đồ, thế tại sao không để cho Lộ Lộ."
"Con câm miệng cho cha!" Chu Chính nhíu mày, cảnh cáo: "Tiền của cha, cha muốn cho ai thì cho, khi nào đến lượt con làm chủ chứ. Con trở về phòng ngẫm lại thật kỹ cho cha, nếu con vẫn cứ hồ đồ như vậy thì tự dọn ra ngoài sống đi."
Không khí trong phòng khách rất không tốt, Vương Tĩnh ở trong phòng gọi Chu Chính.
Chu Chính đáp lại, sau đó trừng mắt nhìn Chu Lỗi rồi trở về phòng.
Dù Chu Lỗi có tức giận đến dậm chân, thì việc này anh ta không có khả năng thay đổi, ngoại trừ việc khó chịu kêu gào hai câu với Chu Chính, anh ta cũng không có bản lĩnh gì khác.
Như lời Chu Chính từng nói, nếu Chu Lỗi sống phóng khoáng vui vẻ một chút, đừng chỉ biết nhìn đồ vật trước mắt, mà tập chung năng lực lên công việc, thì làm sao có việc đã đi làm mấy năm, mà vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.
Chu Lỗi là con trai ruột của Chu Chính, chỉ cần anh ra có chút tiến bộ một chút, Chu Chính sẽ không khoanh tay nhìn đứa con trai này của ông chỉ loanh quanh ở vị trí cũ.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào vị trí nhân viên văn phòng là vị trí tốt, công việc này ổn định lại không tồi, nhưng khi công việc này đặt trên người Chu Lỗi, chính là không có năng lực, lại không có trí tiến thủ.
Khi Chu Chính tiến vào phòng, ông vẫn chưa thu hồi sự giận giữ trên gương mặt, căn nhà của bọn họ tuy rộng, những thanh âm tranh cãi lớn tiếng của hai cha con vang khắp cả nhà, khiến Vương Tĩnh trong phòng riêng cũng nghe thấy được.
"Bà làm sao vậy?" Khi Chu Chính tiếp xúc với Vương Tĩnh, gương mặt ông đã không còn sự giận giữ mà thay bằng nụ cười tươi: "Có đồ gì bà tìm không thấy à?"
"Buổi sáng tôi gội đầu mà quên lấy khăn lông, không không biết đặt khăn ở đâu, chắc ở ngoài ban công." Vương Tĩnh xõa tóc, nói.
Chu Chính liên đi ra ngoài ban công tìm khăn lông, trong phòng khách đã không còn thấy bóng dáng của Chu Lỗi, ông mang khăn lông về phòng đưa khăn cho Vương Tĩnh, bà nhận lấy khăn rồi hối thúc ông đi tắm rửa.
"Ngày mai còn phải đi làm đấy, ông mau tắm rồi đi ngủ đi."
"Bà không cần tôi giúp lau khô tóc à?" Chu Chính cười nói, rồi ông cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Chu Chính đi ra khỏi phòng tắm, lúc này Vương Tĩnh đã lau khô tóc, bà lên giường đắp chăn, rồi ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.
"Trễ rồi, sao bà không đi ngủ đi còn đọc sách cái gì?" Chu Chính cởi giày, ông vừa lên giường xốc chăn lên người, vừa hỏi Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh lật sách qua trang khác, cũng không quay đầu nhìn ông, mà nhàn nhạt hỏi ông: "Tiểu Lỗi trách ông việc ông mua nhà cho Hiểu Hiểu à?"
"Thằng nhóc này đúng là chưa trưởng thành, cả ngày nghĩ chỉ biết suy nghĩ lung tung, nó không nghĩ đến mấy năm nay nó và Lộ Lộ đã dùng bao nhiêu tiền của chúng ta."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận