Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 205
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật lại thấy có chút khác biệt, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cô cũng không muốn để Điền Chí Thành đọc được chúng.
Trong ngăn kéo còn đặt một cuốn album ảnh,
Mục Hiểu Hiểu bèn lôi nó ra, lật ra rồi đưa cho Điền Chí Thành xem, bên trong có ảnh chụp của Mục Hiểu Hiểu từ bé đến lúc lớn, có cả ảnh cô và Vương Tĩnh chụp chung với nhau nữa, còn với Chu Chính, Chu Lỗi hay Chu Lộ đều không có tấm chụp chung nào.
Chỉ là nhiều bức ảnh xám trắng, nhưng phảng phất như mỗi bức ảnh đều đang chứa đựng những ký ức xưa cũ, trong đó có một tấm, là Mục Hiểu Hiểu khi còn tấm bé, được một người đàn ông cao gầy đeo kính ôm ngồi trên khuỷu tay, khuôn mặt ông ấy còn nở một nụ cười tươi rói.
"Đây là ba em." Những ngón tay trắng nõn của Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vuốt ve gò má của người trong ảnh, giọng nói thì thầm, nhưng mang theo sự dịu dàng vô ngần.
"Ba của chúng ta đẹp trai quá!" Điền Chí Thành ca ngợi nói: 'Ba mẹ của chúng ta đều đẹp hết, mà em lại thừa hưởng nét đẹp của cả hai người họ, nên em là xinh đẹp nhất." Mục Hiểu Hiểu ngước mắt nhìn Điền Chí Thành, cánh môi mím chặt, tựa như đang nén cười, nhưng trong mắt cũng có hơi thẹn thùng.
Âm thanh từ phòng khách truyền đến, Chu Chính và Vương Tĩnh đã dọn xong bữa sáng lên bàn.
"Lỗi Lỗi, đi gọi Hiểu Hiểu với Chí Thành ra ăn đi."
Chu Chính cởi tạp đề, bảo.
Chu Lộ bĩu môi, không hề tình nguyện chút nào, nhưng vừa mới định quay người, thì Chu Lỗi ấn Chu Lộ lại, xoay sang bảo: "Ba, để con đi cho."
Chu Lỗi nhìn như đang cười, nhưng trong đó lại ẩn chứa một chút lạnh lẽo và thờ ơ, chỉ là Chu Chính đang cúi đầu, không nhìn thấy cảm xúc ấy của anh ta.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chu Lỗi đi đến trước cửa phòng Mục Hiểu Hiểu, xuyên qua cửa phòng đang khép hờ, trông thấy hai con người bên trong.
Mục Hiểu Hiểu đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nói chuyện với Điền Chí Thành đang đứng, hai người đều đứng khuất trong bóng tối, nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt là như thế nào, nhưng Chu Lỗi lại hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui toát ra từ trên người Mục Hiểu Hiểu cô.
Chu Lỗi nhếch miệng, hơi khinh thường "hừ" một cái, môt đứa là kẻ dư thừa, còn đi gả cho môt tên "chân lội bùn”, có gì đâu mà vui mừng chứ.
Chỉ là Chu Lỗi cũng không quên nhiệm vụ của mình, anh ta gõ cửa, lãnh đạm kêu: "Ra ăn cơm."
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đồng thời quay qua nhìn, thì thấy được khuôn mặt hời hợt của Chu Lỗi, cũng chưa đợi bọn họ đáp lời, thì anh ta đã xoay người đi mất.
Mục Hiểu Hiểu đã quen với việc này rồi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, ngược lại là Điền Chí Thành, trong lòng đang thầm nghĩ cái tên Chu Lỗi này, ác ý với Hiểu Hiểu nặng như vậy, ngay cả giả nai với nhau cũng lười làm.
Hai người từ trong phòng bước ra, đi tới ngồi xuống bàn tròn, thêm ba người nhà họ Chu và Vương Tĩnh nữa là vừa đủ ngồi đầy bàn.
Bữa sáng cũng không cần chú trọng gì nhiều, Vương Tĩnh bảo Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành nhanh dùng bữa, mọi người quanh bàn cũng bắt đầu yên tĩnh lại, chỉ còn dư âm húp cháo vang lên.
Vương Tĩnh từ tốn ăn vài miếng quẩy bột chiên, ánh mắt liếc nhìn về phía Chu Lỗi, khóe miệng khẽ nhếch lên, dưới gầm bàn đá Chu Chính một cái.
"Hiểu Hiểu à, ăn xong bữa, mẹ với chú Chu dẫn con và Chí Thành đi chuyển nhượng nhà nhé, như vậy thì buổi chiều là các con có thể chuyển vào luôn rồi." Vương Tĩnh nhìn mặt mũi Chu Lỗi đen lại, vẫn nói tiếp: "Căn nhà đó tốt lắm, chuyển vào là ở được luôn, mẹ đã thuê người quét dọn sạch sẽ rồi, đến lúc đó nếu còn thiếu món gì, thì cùng nhau sắm sửa luôn." Vương Tĩnh nhìn về phía Chu Chính, cười bảo: "Vừa hay hôm nay mẹ và chú Chu đều có thời gian, nên có thể cùng hai đứa đi mua sắm rồi chọn đồ cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận