Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 150
"Tôi sẽ không đếm tiền, anh kinh doanh nhiều năm như vậy, lại là bạn của chú Lộ Bình, tôi vẫn tin tưởng chú Lê." Điền Chí Thành bỏ tiền vào túi: "Không biết chuyện làm ăn lâu dài tôi nói với chú Lê trước đây chú thấy thế nào?"
Vừa rồi ở dưới tầng, nhìn thái độ Lê Thư đối với anh, trong lòng Điền Chí Thành đã có phỏng đoán, bây giờ Lê Thư trả thù lao rất sảng khoái, hiển nhiên là hàng đã bán hết rồi, cho nên nói chuyện hợp tác lâu dài giữa hai bên có tám phần hấp dẫn.
"Thành thật mà nói, tôi không thiếu các doanh nghiệp nhỏ, nếu muốn làm phải làm cho nó thật lớn, Chí Thành, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có thể làm được bao nhiêu hàng một tháng." Lê Thư nhìn thấy được sự lợi hại của Điền Chí Thành, hỏi.
Ban đầu Điền Chí Thành nói với họ rằng hàng hoá đều là hàng của bạn, nhưng mặc kệ là chuyển hàng hay giảm giá, Điền Chí Thành đều đưa ra quyến định cuối cùng ngay lập tức, Lê Thư với Điền Lộ Bình đều là những người thông minh, sao họ có thể không nhìn ra được.
Chỉ là coi đối phương như trở thành anh em trong nhà mình, cũng không hỏi nhiều. "Nếu chú Lê có ý tưởng gì, đừng ngại nói cho cháu biết, cháu vẫn muốn suy nghĩ xem có thể làm ra được bao nhiêu hàng."Điền Chí Thành bình tĩnh nói, ánh mắt loé lên.
"Tiểu tử cậu..." Lê Thư lắc đầu cười cười, cảm thấy Điền Chí Thành cẩn thận quá mức, nhưng cẩn thận cũng là điểm tốt, đây cũng coi như là bảo hiểm cho lần hợp tác của bọn họ.
"Chỉ cần nguồn cung của cậu đủ, tôi có thể rải hàng ở tất cả các trung tâm mua sắm ở Bắc Kinh, thậm chí cả ở một số tỉnh và thành phố lân cận xung quanh Bắc Kinh."
Dân số ở Bắc Kinh lớn như nào, không ai không biết, cho dù chỉ có một phần trăm doanh nghiệp ở đây, cũng đủ để cho bọn họ kiếm tiền.
Chưa kể Lê Thư có bộ não vĩ đại, nghĩ tới những nơi xa hơn.
"Chú Lê. Cháu nói cái này, chỉ cần chú có thể bán được, chú muốn bao nhiêu cháu cũng cung cấp được." Điền Chí Thành nói không chớp mắt.
Nếu là người khác Điền Chí Thành có thể sẽ phòng thủ hơn, nhưng anh tin tưởng Điền Lộ Bình với Lê Thư, mặc dù Điền Lộ Bình chỉ là chú họ của anh, nhưng người to nói hỗ trợ là hỗ trợ, không chút mập mờ. Trong lòng Điền Chí Thành rất biết ơn Điền Lộ Bình, tìm Lê Thư làm cộng sự cho anh, cho dù hắn không tốt, không tử tế, anh cũng không sợ.
Miễn là vẫn còn Taobao trong tay, vẫn có thể bán lại các mặt hàng nhỏ.
Người khác muốn bắt anh cũng rất khó, ai mà ngờ được kho hàng của anh chỉ là một chuỗi dữ liệu ảo đâu.
Ngoại trừ anh, ai cũng không thể chạm vào nó, nhìn thấy nó.
"Cậu này khẩu khí lớn." Không chỉ Lê Thư kinh ngạc, ngay cả Điền Lộ Bình cũng không nhận ra anh.
"Chí Thành, đừng nói dối tôi, hàng ra bao nhiêu cũng có thể, nhưng đừng có đến lúc tôi đặt hàng, cậu lại đùa tôi với chú cậu một phen." Lê Thư nói đùa một chút.
Tuy vậy nhưng trong lòng Lê Thư vẫn có chút cảm đọng, hy vọng rằng những gì Điền Chí Thành nói đều là sự thật.
"Chú, những gì cháu nói đều là sự thật, nhưng không phải cuối năm." Điền Chí Thành giải thích: "Cuối năm công nhân phải nghỉ, không thể vội vàng đi làm được, cháu chỉ có thể mang theo tất cả hàng tồn kho đến, sang năm chú muốn bao nhiêu, cháu cũng có thể đưa được, hoàn toàn là sự thật." Tuy rằng những hàng hoá đó đang trong kho hàng của Taobao, có thể lấy ra được ngay lập tức, nhưng Điền Chí Thành cũng phải làm bộ một chút.
Ít nhất cũng phải quay về Giang Tô một chuyến, đi thêm hai chuyến tàu, giả làm người phàm để chở hàng.
Bây giờ hậu cần giao thông vận tải vẫn chưa phát triển, nếu có thể có hậu cần và chuyển phát nhanh của thế hệ sau thì tốt biết mấy, dù có xa đến đâu ngay ngày hôm sau cũng có thể giao đến tay bạn.
"Được, chúng ta tạm thời thoả thuận miệng đi, lát nữa tôi sẽ cho người làm hợp đồng chúng ta tái ký hợp đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận