Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 168
May mắn là Điền Chí Thành đã liệu trước mà mua vé giường nằm, nên dòng người qua lại trên toa này cũng không đông đúc như những toa tàu khác, Điền Chí Thành nhét hành lý của hai vợ chồng lên trên giá để đồ, rồi hai người cùng ngồi xuống giường định nghỉ ngơi một lát.
Từ huyện Kinh đến Thượng Hải, phải đi mất tầm năm tiếng, hiện tại đã là mười giờ sáng, tới được Thượng Hải chắc cũng đã ba bốn giờ chiều.
Người lên tàu ngày một đông hơn, nhưng Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đều không ngờ được rằng trên cùng chuyến tàu này, ấy thế mà có thể đụng phải người quen.
Đỗ Phương mặc áo khoác màu đỏ, lớp trang điểm vân đẹp đế như ngày nào, đi cùng cô còn có một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng theo sau, hai người một trước một sau dừng lại bên cạnh giường nằm.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đều có quen biết người đàn ông đứng sau Đỗ Phương, người đó cũng là một thanh niên trí thức, hình như là họ Trần, tính cách tương đối lãnh đạm, thích độc lập một mình, không hay qua lại với các bạn học khác trong học viện thanh niên trí thức. Không ngờ rằng đối phương lại có thể dẫn theo Đỗ Phương, trông có vẻ muốn cùng Đỗ Phương đi tới Thượng Hải.
Trí thức Trần và Đỗ Phương rõ ràng cũng nhìn thấy hai người, nên trí thức Trân hướng về phía này khẽ gật đầu, xem như chào hỏi nhau, Đỗ Phương không nói gì, giống như một cô vợ nhỏ, gắt gao đi theo sau trí thức Trần.
Hai bên không quá thân thiết, Đỗ Phương và Mục Hiểu Hiểu trước đây còn có chút mâu thuẫn, nên Điền Chí Thành cũng chỉ gật đầu với cô ta một cái.
Cả đoạn đường hai bên đều không bắt chuyện với nhau, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu cùng tựa vào đệm đọc sách giết thời gian, nửa đường anh hết lấy hoa quả ra, lại đi rót nước, chăm sóc Mục Hiểu Hiểu vô cùng chu đáo.
Đỗ Phương ở bên kia trông thấy thì ghen ghét cực kỳ, nhưng vì đang ở trước mặt trí thức Trần, nên cô ta vẫn cố duy trì hình ảnh một cô vợ nhỏ, nhưng vẫn cứ lén lút trừng Mục Hiểu Hiểu.
Chỉ là tâm hồn Mục Hiểu Hiểu vẫn đặt trên trang sách, không hề chú ý tới ánh mắt của Đỗ Phương, cũng chẳng ai thèm để ý đến Đỗ Phương, nên cô ta chỉ có thể tự khó chịu một mình.
Tàu hỏa "râm rập" mở ra, đã tới Thượng Hải, bên ngoài gió thổi vù vù. Lúc xuống tàu, một mình Điền Chí Thành xách theo hai túi hành lý, cũng không quên nắm chặt lấy tay Mục Hiểu Hiểu, đề phòng lạc mất bà xã.
Đỗ Phương nhìn theo bóng dáng của bọn họ, không kìm lòng cũng liếc trí thức Trần một cái, nhưng đối phương vẫn như cũ không có cảm xúc gì, vác theo hành lý của bản thân đi ra ngoài, Đỗ Phương chỉ đành vội vàng lấy hành lý của mình rồi đuổi theo sau.
Mục Hiểu Hiểu xuống nông thôn chưa đến hai năm, nhưng khoảng thời gian ấy với cô mà nói, dường như đã trôi qua rất lâu rồi vậy.
Mọi thứ ở thành phố Thượng Hải vẫn quen thuộc như thế, nhưng lại nhiều thêm một chút lạ lãm.
Nhưng may là cô vẫn nhớ rõ đường đi, ra khỏi bến tàu, Mục Hiểu Hiểu liền dẫn Điền Chí Thành lên xe bus.
Hai người tìm một phòng khách sạn ở gần đại học Hỗ Giang ở tạm, sau đó nhìn thấy ngoài trời đang dần tối đen, nên cũng không tính ra ngoài nữa, dự định ngày mai sẽ đi †ìm nhà sau.
Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của hai người đã phấn chấn trở lại, muốn kỹ lưỡng tìm một căn nhà, suy cho cùng thì họ cũng phải ở lại đây mấy năm trời.
"Để em xem có thể liên hệ với người quen hay không, nhờ họ giúp đỡ giới thiệu nhà cho tụi mình, đỡ phải tìm kiếm vất vả."
Mục Hiểu Hiểu nhớ tới mấy người bạn hàng xóm chơi với cô từ lúc còn nhỏ, trong đó có không ít người đã xuống nông thôn hết, bây giờ nhà nước cho khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ chắc cũng số ít đã về lại thành phố rồi mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận