Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 226

Chương 226Chương 226
Chu Mai Hương vừa nhận được quà của quả phụ Điền liền cảm kích không thôi, nhân tiện kể về việc vợ chồng Vương Sơn và Chu Thúy có đến thôn để tìm bọn họ.
Em thấy, hai vợ chồng nhà đó không có ý tốt gì đâu, chị nhớ cẩn thận chút, bây giờ chị quay về rồi, nói không chừng ngày mai lại tới tìm nữa đó." Chu Mai Hương ra vẻ người từng trải khuyên nhủ: "Chị cũng đừng ngốc nghếch nữa, người ta nói một hai câu, chị đã xem người ta như anh em ruột thịt luôn rồi, mấy người đó muốn đến tìm chị nhận lỗi, sau này vẫn muốn làm họ hàng nương tựa, đừng gay gắt với bọn họ, nhưng nếu như bọn họ có chuyện nhờ chị giúp, chuyện nhỏ thì không sao, nhưng nếu là đến vay tiền, thì chị đừng có cho, cứ xem như không nghe thấy đi."
Chu Mai Hương dù gì cũng là vợ của một đội trưởng, nhà nào trong thôn như thế nào, có chuyện gà bay chó sủa ra làm sao, hầu như đều đến nhà thím hòa giải, mấy chuyện lạ lùng gì cũng gặp nhiều rồi, nên tất nhiên sẽ có đôi chút cảnh giác.
"Em yên tâm đi, hiện tại chị chỉ quan tâm đến việc Hiểu Hiểu sinh cháu cho chị ãm thôi, những chuyện khác không để ý nhiều." Quả phụ Điền cười đồng ý.
Ngày hôm sau khi vừa ăn sáng xong, vợ chồng Vương Sơn quả nhiên đã tìm đến cửa, không những thế còn đi cùng với hai vợ chồng nhà Vương Mậu, cả hai nhà đó thậm chí còn dắt theo cả con cháu, trong tay ra vẻ xách thêm hai túi kẹo loại rẻ tiền nhất đến nhà.
"Mẹ, con trai mang chắt trai đến thăm mẹ đây." Vương Mậu vừa tới nơi đã nhiệt tình nói với vào trong nhà, dắt theo một cậu nhóc mập mạp tầm năm sáu tuổi vào cho Lý Hoa Hương nhìn.
Chu Thúy cũng không kém cạnh dẫn con mình ra: "Mẹ, cháu của mẹ đều tới cả này."
"Đây là Phi Phi à." Lý Hoa Hương ôm lấy hai đứa trẻ có khuôn mặt gần như tương tự nhau vào lòng, yêu thích ngắm nhìn một lượt, nhưng đến khi nhìn thấy hai đứa con trai, lại lạnh mặt nói: "Năm mới giao thừa không thèm đến nhìn mặt tôi, hôm nay không phải ngày lễ gì, lại tự dựng đến nhà em gái con làm gì."
Chính bà đã nuôi lớn hai đứa con trai này, mấy cái suy nghĩ của họ còn chưa đủ qua mặt được bà đâu.
"Còn có mấy đứa, không phải đã nói để em gái dưỡng già cho mẹ hay sao, còn tới để làm gì." Lý Hoa Hương tường thuật.
"Mẹ..." Vương Sơn ăn nói vụng về, ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu lọt tai nào trọn ven. "Mẹ, khi đó không phải là do hai vợ chồng chúng con không biết điều hay sao? Tuổi tác còn nhỏ, nên không hiểu chuyện, mẹ đừng để bụng bọn con nhé." Mặt mũi Chu Thúy phải dày đến mức nào, mà sẵn sàng bỏ qua mặt mũi.
Hai vợ chồng đã già đầu rồi, mà giờ còn dám nói bản thân còn nhỏ không hiểu chuyện, Vương Mậu cũng cảm thấy ngại thay họ.
Vừa khéo lúc này quả phụ Điền đi hái rau từ trong vườn đi ra, Vương Mậu vừa nhìn thấy bà liên lộ ra nụ cười tươi rói bảo: "Em gái, em xem hai năm nay anh bận nuôi con nhỏ, không có thời gian về thăm nhà, vừa về thì mới biết mẹ đang ở nhà em, vì vậy lại vội vàng tới đón mẹ đây.
"Anh ba, chị dâu." Quả phụ Điền lạnh nhạt chào hỏi, nói: Mẹ đang sống với em tốt lắm, còn có thể bầu bạn với em nữa, anh với chị dâu bận như thế, thì không cần phiền hai người nữa đâu."
"Em nói phải lắm, đều là người một nhà cả, nhưng sống ở nhà nào lại không giống nhau đâu." Lý Ngọc Mai - vợ của Vương Mậu nói: "Ý chị nói là cứ để xem mẹ thích gì, mẹ muốn đến sống cùng ai, thì tới nhà người đó ở một khoảng thời gian, ở chán rồi thì lại đổi qua nhà khác cũng được."
"Mẹ không đi đâu hết, mẹ sẽ sống ở nhà của em gái các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận