Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 183
Lê Thư định tìm Điền Chí Thành mua vài cái, để tặng cho họ hàng, bạn bè, tặng áo thực tế hơn nhiều so với chút thuốc lá, rượu và kẹo.
"Còn, thế nhưng không nhiều lắm." Điền Chí Thành gật đầu, lại hỏi: "Chú muốn mua sao?"
"Ừ, cháu bán cho chú hai mươi cái trước, màu sắc trang trọng một chút để cho đàn ông mặc, bán... Cho chú mười cái nữa, màu sắc tươi trẻ một chút để cho con gái mặc, chú mang đi tặng mọi người." Lê Thư nói.
"Chú, cháu chỉ có thể lấy cho chú nhiều nhất mười cái của nam, năm cái của nữ, muốn nhiều hơn có thể phải đợi đến cuối năm." Tuy trong Taobao có khá nhiều áo lông, nhưng Điền Chí Thành không muốn lấy ra nhiều.
Trước mắt, anh tạm thời chưa muốn buôn bán quần áo, chỉ muốn chuyên tâm buôn bán hàng hóa nhỏ. Ban đầu lấy áo lông ra, chỉ là vì đền đáp mà thôi, nếu bây giờ lại bán áo lông, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao.
Hơn nữa, việc làm ăn của Lê Thư có chút liên quan đến việc buôn bán của anh, nếu anh muốn bán áo lông, lại phải tìm người chuyên buôn bán quần áo. Ai có thể đảm bảo rằng người ta đáng tin như Lê Thư?
"Vậy cũng được, mười lăm cái thì mười lăm cái." Lê Thư không quá xoắn xuýt, tặng ít đi vài người là được.
Đấn lúc đó, ông giữ lại hai cái để mặc, giặt sạch sẽ có thể mặc được vài năm.
Buổi tối, Điền Chí Thành ăn cơm với cha con Lê Thư, trên bàn cơm không tránh khỏi nói đến chuyện làm ăn, Lê Viện căn bản không chen vào được, đều là Điền Chí Thành và Lê Thư nói.
Sau khi ăn xong, Lê Thư giữ Điền Chí Thành ở lại ngủ, bảo anh sáng mai dậy, ông sẽ đi tìm xe với anh đến nhà khách để vận chuyển hàng hóa.
Điền Chí Thành vẫn ngủ trên chiếc giường đơn trong phòng sách, chăn kéo đến ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm xà nhà, nhưng thực tế là đang đi dạo Taobao.
Anh dứt khoát nạp bốn ngàn đồng vào Taobao, lúc trước còn dư lại mười sáu vạn, trong nháy mắt số dư biến thành năm mươi sáu vạn, bây giờ anh cũng là người có chút tiền gửi ngân hàng.
Điền Chí Thành nghĩ đến cặp nhãn cưới trước kia muốn mua, mở thanh tìm kiếm nhẫn cưới, rất nhanh giao diện hiển thị hơn một vạn kết quả. Điền Chí Thành thấy một cặp nhẫn duy nhất mà một người đàn ông để lại cho hậu thế, anh đi vào vì bảng hiệu tuyên truyền của cửa hàng. Anh không có ý định mua nhẫn kim cương này, bởi vì mua cũng không đeo được.
Anh lướt rồi lại lướt, cuối cùng chọn một kiểu đơn giản mộc mạc, nhưng vòng trong nhãn lại được làm bằng bạc 18K kín đáo.
Điền Chí Thành ghi chú riêng cho người bán, bảo bọn khắc bính âm viết tắt tên anh và Mục Hiểu Hiểu vào phía trong nhãn.
Tổng cộng cặp nhẫn này hết hơn tám ngàn, nếu đổi thành tiền hiện tại, cũng chỉ hơn tám mươi đồng.
Nhìn qua không nhiều lắm, nhưng đặt ở nông thôn, ai nỡ bỏ ra tám mươi đồng để mua hai chiếc nhẫn bạc giống nhau.
Điền Chí Thành nghĩ đến bàn tay nhẫn bóng của Mục Hiểu Hiểu, rất nhanh có thể đeo nhẫn kết hôn, trên mặt vô thức lộ ra ý cười.
Lúc này Mục Hiểu Hiểu cũng chưa ngủ, bình thường giờ này cô đã sớm tiến vào mộng đẹp với Điền Chí Thành.
Có lẽ Điền Chí Thành không ở đây nên Mục Hiểu Hiểu không ngủ được, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại. Thế nhưng nghĩ rằng ngày mai phải đi học, cô chỉ đành nhắm mắt lại ép mình ngủ. ...
Sáng hôm sau, Điền Chí Thành rời giường, rửa mặt xong, đẩy cửa phòng sách đi ra, Lê Thư cũng đã mượn xe về.
Vẫn là chiếc xe con có cờ đỏ như lần trước, oai phong lẫm liệt dừng ở đầu ngõ nhỏ.
Ăn sáng xong, Lê Thư chở Điền Chí Thành đến nhà khách, họ khuân đồ đạc lên xe, sau đó vận chuyển về tứ hợp viện.
Giao hàng xong, dựa theo giao kèo trước đó, thanh toán 10 phần trăm trước, cũng chỉ khoảng hai trăm đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận