Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 109
Lúc đó em và Chí Thành cô nhi quả phụ sống không được, có phải hay dựa vào anh trai tiếp tế giúp đỡ em không, bằng không sao Chí Thành có thể được nuôi sống khôn lớn đến bây giờ." Thái độ Chu Thúy không còn khom lưng cúi đầu như lúc nấy, tính tình bà ta vốn hiếu thắng, nếu không đạt được mục đích, bà ta mới không tỏ thái độ ôn hòa nói mấy lời hay như lúc nãy.
"Đúng vậy." Quả phụ Điền thừa nhận, nguyên nhân chính là nhờ Vương Sơn tiếp tế cho bà, thỉnh thoảng Chu Thúy sẽ náo loạn một trận, nếu không trách mắng hai mẹ con bà, thì là nhục mạ khinh bỉ hai mẹ con.
"Con người ấy mà, từ trước đến nay đều người giúp ta thì ta giúp người, Chí Thành nhà em hiện tại đã lớn rồi, cũng đã kết hôn, mà đứa thứ hai nhà anh chị lại đáng thương còn chưa cưới được vợ, con gái anh hai em, đến bây giờ còn chưa gả chồng nữa." Chu Thúy nói.
"Chị dâu cả, em ngu ngốc, không hiểu mấy lời quanh co lòng vòng, chị muốn nói cái gì?" Quả phụ Điền hỏi thẳng.
"Mượn tiền, anh cả em giúp em nhiều như vậy, vậy chúng ta mượn 200 đồng cũng không tính là nhiều." Chu Thúy đếm đầu ngón tay tính tính vừa nói: "Nếu không có anh trai em, em và Chí Thành chắc đã chết đói lâu rồi, sao có sống những ngày lành tháng tốt như hôm nay."
Thanh âm tranh cãi ở nhà chính dần dần lớn lên, Điền Chí Thành từ bên ngoài vẫn nghe thấy được.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng mà Chu Thủy không biết xấu hổ mà nói ra, Điền Chí Thành tức đến bật cười.
Chuyện kì lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều, còn khiến anh thấy được.
Điền Chí Thành từ cửa sau đi vào nhà, quả nhiên nhìn thấy quả phủ Điền ở nhà chính bị chọc tức đến mặt mũi trắng bệch.
Quả phụ Điền quay đầu nhìn Vương Sơn, hỏi: "Anh cả, anh cũng có ý tứ này?"
"Không phải... anh không tính mượn nhiều như vậy." Vương Sơn hoảng sợ, ông không ngờ Chu Thúy giở trò công phu sư tử ngoạm như vậy, ở nhà bọn họ đã nói chuyện với nhau trước, nếu quả phụ Điền thực sự phát tài, thì mượn vài chục đồng tiền, để con trai thứ cưới một cô vợ, Vương Sơn cũng không tính toán sẽ mượn mà không trả.
Nhưng quả phụ Điền không biết tính toán của Vương Sơn, bà cho rằng Vương Sơn cùng Chu Thúy đã sớm thương lượng trước, hiện tại quả phụ Điền đối với Vương Sơn đã không còn chút chờ mong gì nữa.
Bà đã sớm biết, bà đã không còn là người của nhà họ Vương, sau khi gả vào nhà họ Điền, bà chỉ là người ngoài, Chu Thúy cùng ông mới là người một nhà.
Lý Hoa Hương nhìn khuôn mặt tràn đầy thất vọng của quả phụ Điền, trong lòng bà căng thẳng, đứng lên trách cứ: "Lão đại! Trong nhà đã nghèo đến nổi không có gì để ăn, còn không làm được việc gì, con muốn tới hút máu em gái con à, em gái con mới được hưởng qua vài ngày lành, con liền tới kiếm chuyện, trước kia cha con dạy con như thế nào? Còn Chu Thúy, cô nói nếu không có nhà họ Vương tiếp tế thì em gái đã chết đói từ lâu, đúng là không sai, nhưng con bé là con gái tôi, chuyện ăn uống đều là của tôi, cô muốn em gái trả ân tình cái gì, cô còn không có thể diện đến đây vay tiền con gái tôi đâu."
Từ lâu Lý Hoa Hương đã dạy dỗ Vương Sơn không ít, nhưng chưa bao giờ ồn ào cãi nhau với Chu Thúy, bà không muốn ảnh hưởng đến gia đình con trai, nhưng hiện tại Chu Thúy đến gây chuyện, nếu bà không mở miệng, hai đứa con trai con gái bà sợ rằng cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Lý Hoa Hương quở trách một tràng xong, quả phụ Điền lo sợ bà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng đỡ Lý Hoa Hương. "Mẹ à, mẹ nhìn mẹ kìa, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, ở nhà chuyện gì cũng do con và cha mấy đứa trẻ đứng ra lo liệu, mẹ có chỉ ăn được chút đồ ăn, mà những thứ mẹ ăn đều do chúng con cung nuôi dưỡng đấy." Chu Thúy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận