Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 215
Có người muốn làm việc, thì Vương Tĩnh cũng không tranh nữa, bà ta tháo tạp dề rồi quay về phòng. ...
Do việc khai trương cửa hàng, Vương Tĩnh cũng nói với Vương Chính truyền lại cho chàng rể chút kinh nghiệm, vì vậy cho dù có tiết, thì buổi tối Điền Chí Thành vẫn thường xuyên bị gọi đến nhà họ Chu dùng cơm.
Trong vòng không đầy một tuần, thủ tục giấy tờ đã giải quyết xong hết.
Chỉ là từ Kinh Thị quay về không bao lâu, cách ngày lên đường còn rất xa, dư lại tận nửa tháng trời, nên Điền Chí Thành được tập trung vào việc học hơn, còn nếu có thời gian rảnh thì đi mua sắm cùng Mục Hiểu Hiểu.
Ngày đi Kinh Thị đã tới, Điền Chí Thành đã xin nghỉ từ trước đó hai ngày để quay về huyện Kinh một chuyến.
Bởi vì thời gian không có nhiều, Điền Chí Thành không về làng, mà đến tìm Triệu Trình luôn.
Hai người vừa gặp mặt, Điền Chí Thành liền nói thẳng vào chuyện muốn hùn vốn mở cửa hàng ở Thượng Hải với Triệu Trình. Vừa hay giờ là buổi ban trưa, nên hai người tiện thế tìm một nơi để dùng bữa, rồi vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc ăn cơm, trong tiệm cơm nhà nước không đông khách lắm, bọn họ tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Triệu Trình rót cho Điền Chí Thành cốc nước, nghiêm túc nói: "Chí Thành, chuyện mở cửa hàng mà em nói, dù có chắc chắn hay không, thì anh vẫn tin tưởng em, em chỉ cần nói có thể làm thì anh sẽ gác lại toàn bộ công việc bên này, theo em qua bên kia công tác luôn!"
"Anh Trình Tử, chuyện này em cân nhắc không dưới một lần, cũng đã tìm hiểu suy xét rõ ràng rồi mới dám bàn với anh." Điền Chí Thành uống một ngụm nước, tiếp tục: 'Chúng ta không cần lo lắng về chuyện nguồn hàng, đều được nhập từ bên Kinh Thị, em đã hỏi qua vị trí để mở cửa hàng, không những thế, thủ tục cũng giải quyết đâu vào đấy luôn."
Triệu Trình nghiêng người đến trước mặt Điền Chí Thành, hiển nhiên rất có hứng thú, khuôn mặt tỏ vẻ bảo anh nhanh nói tiếp.
"Anh Trình Tử cũng biết, em thì chẳng có anh em ruột thịt gì, nhưng em xem anh Trình Tử không khác gì người thân trong nhà cả." Điền Chí Thành cười, nói: "Nói ra vừa khéo, em và Hiểu Hiểu lên Thượng Hải học hành, gặp được gia đình nhà vợ, ba dượng của Hiểu Hiểu trùng hợp lại là phó xưởng của một xưởng quần áo.
Chuyện này là nhờ ông ấy giúp xử lý cho, nếu không thì thủ tục giấy tờ cũng không được phê duyệt nhanh như thế, trước kia em đã từng thấy loại cửa hàng này ở bên Kinh Thị, người kinh doanh bên trong chỉ cần có sản phẩm tốt cùng sự cố gắng, vậy chắc chắn sẽ kiếm ra thu nhập, như vậy cũng đủ cho chúng ta nuôi sống gia đình rồi, thậm chí còn dư dả là đằng khác."
Đâu chỉ là có dư, giống như quầy hàng của Lê Thư, kể ra thì việc kinh doanh trong nhà đều do tay nghề tổ tiên truyền lại, nhưng khi việc kinh doanh khấm khá lên, lợi nhuận một ngày hoàn toàn có thể tương đương với lương một tháng của một nhân viên trong công xưởng.
"Thằng nhóc này xưa này lúc nào cũng may mắn nhỉ!" Triệu Trình cười mắng một tiếng, gật đầu đồng ý: “Anh sẽ đi theo em làm ăn, nhưng em vừa lo chuyện học, vừa lo mở cửa hàng, liệu có xoay xở được không đây?"
"Em cũng đang tính nói." Điền Chí Thành cười, khoác tay lên vai người anh em tốt Triệu Trình, nói: "Không thể dang dở việc học được, nên em chỉ phụ trách nhập hàng thôi, còn chuyện về cửa hàng, chỉ đành giao lại cho anh Trình Tử vậy."
"Hợp tác với nhau mà em lại xem anh như nhân công đó hả, thằng nhóc này cũng khôn ranh nhỉ." Triệu Trình giả vờ tức giận nói, phủi bàn tay đang để trên vai mình ra, rồi mới cười lên bảo: "Chuyện gian hàng cứ giao cho anh, em yên tâm đi, em mới lên đại học, việc học vẫn nên là ưu tiên hàng đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận