Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 146
Trước kia nhà Lê Thư mở cửa hàng về bạc, sau này gặp khó khăn, các thợ làm đều đã bỏ đi.
Chờ đến khi trở nên tốt hơn một chút, Lê Thư bắt đầu kinh doanh trở lại để hỗ trợ gia đình, quầy hàng không lớn nhưng có rất nhiều khách quen, chính là nhờ những người thợ thủ công dưới trướng lâu năm đi theo anh ta.
"Bọc cái này vào giúp tôi đi." Bạn học nữ cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định tiêu tiền mua chiếc trâm cài áo hoa mộc lan này.
"Cậu điên à, hai mươi đồng đấy." Bạn học nữ bên cạnh kêu lên, muốn ngăn cô ấy lại.
"Cái này đúng là không rẻ chút nào, 20 đồng đúng là hơi đắt một chút, nhưng tuần sau chính là sinh nhật của mẹ mình, mình còn đang không biết nên tặng gì cho bà ấy, bây giờ vừa hay có cái này, mẹ mình chắc chắn sẽ thích." Bạn học nữ lắc đầu, vẫn trả tiền cho Lê Viện.
Hiển nhiên bạn học nữ này là một trong những người khá giả trong nhóm, thấy cô bé trả tiên, những người còn lại cũng có chút động lòng, chọn món mình thích rồi trả tiền.
Mấy bạn học nam và Điền Cận cảm thấy không thể hiểu nổi, bỏ ra nhiều tiền như thế chỉ để mua một chiếc kẹp tóc, bảo bọn họ bỏ tiền ra mua thứ này thì thà đi ra ngoài ăn uống tẹt ga một bữa còn hơn.
Đoàn người mua đủ đồ vật, lại đi đến quây hàng tiếp theo.
Lê Viện ngồi ở đằng sau quầy hàng, mặt mày hớn hở bắt đầu đếm tiền, sau khi Lê Thư trở về, liền nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của con gái.
"Có chuyện gì tốt hay sao mà ngồi cười như đứa ngốc thế?" Lê Thư cười nói.
"Ba, ba xem buổi sáng con bán được bao nhiêu tiền này." Lê Viện tổng tiền lại đưa cho Lê Thư, hếch cằm lên như muốn tranh công, vừa kể:
"Vừa nãy có mấy nữ sinh viên đại học đến mua, con bán được một chiếc trâm cài áo 20 đồng. Đến khi bọn họ trở về trường học nhất định sẽ có người hỏi họ mua ở đâu, rồi chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều khách tới mua.”
"Được rồi, con lợi hại." Lê Thư cười lắc lắc đầu, cũng không đặt lời nói của Lê Viện vào trong lòng.
Đối với ông mà nói, những sinh viên nữ ban nấy chỉ là do giàu quá nên tiêu tiền mua mấy món đồ mới mẻ mà thôi, không phải sinh viên nữ nào cũng có nhiều tiên như thế đâu.
Lệ Viện có hơi bực dọc, đợi những sinh viên nữ kia trở về trường thì nhất định sẽ có khách đến mua cho xem, làm gì có cô gái nào lại không thích những món đồ xinh đẹp chứ, chỉ là do ba cô đang xem thường người khác thôi.
Sau đó, Lê Viện sắp xếp lại sạp đồ, mang thêm mấy cái kẹp tóc, ghim cài áo, thẻ kẹp sách lên bày bán tiếp.
Đám Điền Cận đi dạo hết một vòng khu mua sắm sau đó mới chậm chạp quay về trường, vùi đầu vào trong công tác chuẩn bị.
Mấy sinh viên nữ này còn đặc biệt thay quần áo, đeo kẹp tóc mới mua lên, cùng nhau đi đến phòng học chuẩn bị cho tiết mục.
Khi không có tiết học thì trên cơ bản phòng học đều sẽ bị bỏ trống ở đó, bây giờ lại đang trong lúc cần luyện tập tiết mục văn nghệ, thế nên vào những lúc rảnh rỗi mọi người đều coi phòng học như chỗ chuyên dùng để luyện tập tiết mục cho các sinh viên.
Trong phòng học vô cùng rộng rãi, chứa mấy trăm người cũng không có vấn đề gì, tất cả bàn ghế đều bị kéo vào trong góc để chồng lên nhau, chừa ra một khoảng đất trống.
Có không ít học sinh đang tụ họp lại luyện tập trong giảng đường, đông một nhóm tây một nhóm, âm thanh ầm ï chồng chéo lên nhau, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Các sinh viên nữ đi vào trong giảng đường, ban đầu không có ai chú ý đến bọn họ cả, mọi người đều đang bận bịu vì tiết mục của mình, đợi đến khi các cô ấy đứng vào giữa phòng học, ánh mắt của mọi người mới không kiêm được mà bị bọn họ hấp dân lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận