Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 136
Khi chuẩn bị xong cơm trưa, Trần Tú gọi mọi người đến ăn cơm, nhờ vậy mà đánh vỡ không khí có chút an tĩnh trong phòng khách.
Để chiêu đãi đôi vợ chồng Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu, Trần Tú đã làm riêng vài món đồ ăn, sáu người ăn mười hai món ăn, bàn đồ ăn chiêu đãi khách như vậy ở niên đại này, rất xa xỉ.
Một bữa cơm khiến khách và chủ đều vui vẻ, sau khi ăn cơm xong Điền Hữu Kỳ muốn lưu Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu ở nhà ông chơi vài ngày, nhưng lời đề nghị này bị Điền Chí Thành cự tuyệt.
"Cháu đã đặt 5 ngày ở nhà khách, không thể để nhà khách hoàn tiền lại được, lần sau nếu có cơ hội đến Kinh Thị, cháu nhất định sẽ đến thăm cả nhà ông.' Điền Chí Thành còn nhớ thương việc hợp tác buôn bán với Điền Lộ Bình, nếu hai vợ chồng anh dọn vào nhà họ Điền, việc mua bán lấy đồ vật từ hệ thống Taobao sẽ rất bất tiện.
Nếu ở nhà khách thì không như vậy, ở đấy người đến người đi, sẽ không ai chú ý anh mua bán cái gì.
Buổi chiều, Điền Chí Thành nói với Điền Hữu Kỳ rằng anh muốn dẫn Mục Hiểu Hiểu dạo quanh Kinh Thị, Điền Hữu Kỳ liền để Điền Lộ Bình cùng đi với hai vợ chồng.
Điền Chí Thành và Điền Lộ Bình cùng đi song song với nhau, tuy Mục Hiểu Hiểu đi phía sau họ nửa bước, nhưng tay cô vẫn được Điền Chí Thành nắm trong tay dẫn đi.
Điền Lộ Bình là con trai út của Điền Hữu Kỳ, được sinh ra và lớn lên ở Kinh Thị, nên ông hiểu rất rõ từng ngõ ngách xó xỉnh của Kinh Thị, ông dẫn hai vợ chồng Điền Chí Thành đi dạo khắp nơi.
Thỉnh thoảng Điền Chí Thành sẽ hỏi thăm ông về thị trường tiêu thụ hiện nay. Trên con đường trở về, cuối cùng Điền Lộ Bình vẫn mở miệng hỏi anh: "Thằng nhóc cháu, cả buổi sáng đều nhiệt tình với chú như vậy, lúc ăn cơm trưa cũng không quên nịnh nọt chú, cháu nói đi, có phải có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ không."
Điền Lộ Bình khá nhạy bén, ông thấy Điền Chí Thành hỏi thăm ông không ít chuyện, chắc chắn là có việc muốn nhờ ông hỗ trợ, nhưng anh không biết mở miệng với ông như thế nào.
Đối với đứa cháu trai này, Điền Lộ Bình có ấn tượng không tệ về anh, hơn nữa ông cũng phải nể mặt Điền Hữu Kỳ, nếu ông có thể hỗ trợ anh thì ông sẽ không keo kiệt mà trợ giúp anh một chút.
"Chú á, đúng là không có gì gạt được chú, cháu có chuyên này muốn nhờ chú hỗ trợ." Điền Chí Thành cười cười, anh thử hỏi: "Chú, xưởng máy móc bên chú có nhận đơn đặt hàng tư nhân không?"
"Sao cháu lại biết?" Điền Lộ Bình cười như không cười nhìn Điền Chí Thành, thật ra mấy việc làm ăn ngầm như thế này trong lòng ai cũng hiểu nhưng không nói ra, không riêng gì xưởng máy móc, mà các xưởng khác cũng có, sản phẩm được sản xuất ra không tiêu thụ được chỉ có thể để trong kho, do xưởng tự tiêu hóa.
Nếu là nói cho bên ngoài biết, nhất định sẽ không được phép thực hiện mấy việc này, nhưng lén làm vẫn được chấp nhận, chỉ cần khiến xưởng tăng thu nhập, mọi người đều ngầm hiểu mà mở một bên mắt nhắm một bên mắt mà cho phép.
Nhưng điều khiến Điền Lộ Bình tò mò là, một người cả ngày chỉ ở nông thôn thì làm sao biết được những việc này.
"Cháu nghe một người bạn nói." Điền Chí Thành nói.
"Người bạn này của cháu có vẻ rất hiểu biết về việc kinh doanh." Ngữ khí của Điền Lộ Bình không lộ ra cảm xúc nào, ông im lặng vài giây, rồi mới nói: "Muốn chú giúp đỡ chuyện gì cháu cứ nói thẳng đi, cha chú cũng nói nếu cháu có việc cần hỗ trợ thì cứ tìm chú, cháu cứ nói trước, chú nghe thử xem, nếu có thể giúp được chú sẽ giúp." "Chú có quen biết với ông chủ nào chuyên thu nước hoa cùng một số vật dụng nhỏ như thẻ kẹp sách, bông tai, trang sức đeo trên đầu không." Thật ra Điền Chí Thành đã suy nghĩ rất lâu, anh không phải là một người có kế hoạch tạo dựng sự nghiệp vĩ đại to lớn gì, anh chỉ muốn kiếm một chút tiền, có đủ tiền để khiến gia đình nhỏ của anh có cuộc sống thật tốt trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận