Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 173
Điền Chí Thành thò lại gần, lấy lọn tóc của Mục Hiểu Hiểu, cọ vào cổ cô: "Em nói xem vận may của chúng ta có phải vô cùng tốt hay không, nếu không sao có thể gặp được bạn bè trượng nghĩa như vậy nhỉ"
Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, từ tốn đáp: "May mắn hay không em không biết, em chỉ biết tấm lòng của người ta tốt thôi."
Cô không hề cảm thấy bản thân có chút may mắn nào, nếu thực sự là may mắn, thì bố của cô tại sao lại mất sớm như vậy, còn mẹ cô tại sao lại đi thêm bước nữa nhưng không còn đối xử tốt với cô.
Nếu nói ai nói chuyện may mắn nhất trong đời cô, có lẽ là đã gặp được Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành nhận ra cảm xúc của Mục Hiểu Hiểu có chút không ổn, lập tức liền nghĩ đến, có thể cô đang nhớ tới chuyện và người trong nhà. Anh thở dài một hơi, ôm Mục Hiểu Hiểu vào trong lòng ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
"Trước đây anh cũng cảm thấy vận khí của mình không tốt, nhưng sau này anh lại gặp được rất nhiều người thân thiện, là bọn họ giúp anh hiểu rằng, mãi mãi không cần lãng phí tâm tư tình cảm của bản thân vì những người không xứng đáng. Anh biết ơn mỗi một người tốt mà anh gặp được, nhưng những người xấu và chuyện xấu, có lẽ không quên được, nhưng anh sẽ không để trong lòng."
Điền Chí Thành nhớ tới khoảng thời gian sống ở cô nhi viện, nhẹ giọng nói: "Hiểu Hiểu, sống trên đời phải nhìn về phía trước, những chuyện không tốt giống như phong cảnh cố định, sẽ chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt em. Em có thể coi đó như một bài học, nhưng mãi mãi không cần quay đầu nhìn lại. Em nên nhìn thật nhiều phong cảnh xung quanh, còn có tương lai tươi sáng phía trước."
Điền Chí Thành xuất thân từ cô nhi viện, gặp qua đủ mọi loại người, có lẽ là vì thất vọng, anh độc thân đến hơn ba mươi tuổi, cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương hay tìm một ai đó để nên duyên vợ chồng.
Vốn dĩ anh cũng cho rằng mình sẽ độc thân tới già, nhưng lại trời xui đất khiến đi vào thời đại này. Ngay từ đầu, anh và Mục Hiểu Hiểu là xuất phát từ trách nhiệm, nhưng về sau lại bị sự chất phác và dịu dàng của cô hấp dẫn, không nhịn được mà muốn tới gần cô hơn.
Điền Chí Thành chưa từng yêu, cũng không biết người khác làm thế nào khi yêu, anh chỉ nghĩ phải đối xử với Mục Hiểu Hiểu thật tốt, cưng chiều cô, không để cô chịu ủy khuất. Anh biết đối với Mục Hiểu Hiểu, gia đình kia có thể là một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng quá khứ ấy giống như một chiếc gai sắc nhọn đâm vào lòng cô, nếu không rút ra, mãi mãi đều sẽ không qua đi.
Cô gái trong lòng cả người nóng rực, bả vai có chút run rẩy. Điền Chí Thành thở dài, xoay người cô lại, Mục Hiểu Hiểu đang bưng mặt cố nén tiếng khóc, nước mắt thấm ướt tóc, vô cùng chật vật mà dán trên mặt cô.
Điền Chí Thành ôm cô vào lòng, nước mắt chảy xuống trên cổ anh.
Không đành lòng để cô tiếp tục khóc, anh chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Em đừng khóc, nếu ngày mai anh Trình Hiên của em nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng buổi tối anh bắt nạt em. Đến lúc đó anh Trình Hiên nổi giận, đánh anh một trận, anh lại không cao bằng anh ta, đánh không lại, bị anh ta cho một trận no đòn, nếu phải vào bệnh viện..."
“Anh đừng nói nữa...'
Mục Hiểu Hiểu che miệng anh lại, giọng nói có chút nức nở, nhưng ngữ khí lại là dở khóc dở cười: "Cái gì anh cũng dám nói, đi bệnh viện gì chứ, không được nói lung tung. Hơn nữa... Anh Trình Hiên cũng là người biết rõ phải trái đúng sai."
Điền Chí Thành nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa khuôn mặt hồng lên vì khóc của Muc Hiểu Hiểu, lại thay cô vén mái tóc mướt mồ hôi sang hai bên tai.
"Hiểu Hiểu, chúng ta sắp xếp thời gian tới nhà em một chuyến, mặc kệ thế nào, anh cưới con gái nhà họ Mục, tốt xấu cũng phải thông báo một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận