Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 210
Buổi chiều thứ sáu, trùng hợp là cả hai vợ chồng không có tiết học, Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu dự định sẽ đến xưởng quần áo để thăm Vương Tĩnh.
Việc này là do Điền Chí Thành đề ra, anh muốn đến hỏi ý kiến của Vương Tĩnh về chuyện mở quầy hàng ở chợ, nếu làm xong chứng nhận cho phép kinh doanh, tháng sau anh sẽ đến Kinh Thị giao hàng, rồi đặt vé về quê nhà, mang Triệu Trình lại đây.
Hai người mang theo chút đồ vật, đi đến xưởng quần áo.
Tên tuổi của Vương Tĩnh ở xưởng quần áo rất nổi tiếng, dù sao thì bà chính là nữ kế toán duy nhất trong xưởng, còn là vợ của phó quản đốc, rất hiếm ai không biết đến bà.
Bảo vệ trông cửa của xưởng quần áo tra hỏi quan hệ Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu với Vương Tĩnh, khi biết cả hai là con gái và con rể của kế toán Vương, liền để cả hai đi vào, còn nhiệt tình chỉ đường cho họ.
Lúc này trong xưởng đang gấp gáp làm trang phục mùa hè, tất cả đều đang làm việc nên bên ngoài nhà xưởng không có bóng người nào, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi ngang qua, đa phần đều là nhân viên mang nguyên liệu vào xưởng.
Văn phòng của Vương Tĩnh ở phía nam, đón ánh sáng rất tốt, bên trong có hai cái bàn, hai bên vách tường đều có những ngăn tủ lớn, trên trên chất đầy tài liệu sổ sách.
Công việc buổi chiều của Vương Tĩnh không còn nhiều lắm, hiện tại bà đang pha cho bản thân một bình trà, chuẩn bị cho việc kiểm kê đối chiếu số tiền trong bảng báo cáo tài chính gần đây của xưởng.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ vài tiếng, Vương Tĩnh còn tưởng là mấy cán sự trong xưởng đến tìm, bà cũng không ngẩng đầu lên nhìn, vừa tập chung công việc trên tay vừa nói: "Mời vào."
Cửa phòng chỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
"Mẹ ơi."
Vương Tĩnh nghe thấy giọng nói này, liền ngẩng đầu lên nhìn, bà thấy con gái và con rể đang đứng song song ở cửa phòng bà.
"Sao các con lại tới đây?" Vương Tĩnh ngạc nhiên lẫn vui mừng hỏi: "Buổi chiều mấy đứa không có tiết học à?"
"Dạ, Chí Thành nói muốn dẫn con đến thăm mẹ." Mục Hiểu Hiểu cười trả lời bà.
Điền Chí Thành chào hỏi bà rồi đặt hôp bánh quy để lên bàn, Vương Tĩnh bảo cả hai ngồi xuống.
Hai bên tán gấu vài câu, thì Điền Chí Thành mới nói đến mục đích của anh đến đây, anh hỏi Vương Tĩnh ở Thượng Hải có cách nào bày quầy bán hàng hóa ở chợ không.
Tuy rằng Vương Tĩnh cảm thấy lạ khi Điền Chí Thành chỉ là một sinh viên mà muốn mở quầy buôn bán kinh doanh, nhưng anh là con rể của bà, bà không có lý do gì từ chối anh được.
"Chuyện này cũng dễ làm, chỉ cần nhờ đến mối quan hệ của Chu Chính là có thể làm được, nhưng con dự định buôn bán cái gì?" Vương Tĩnh đánh giá Điền Chí Thành, bà cảm thấy người con rể này không phải người có miệng lưỡi sắc bén có thể buôn bán kinh doanh được.
"Nếu con chỉ nhất thời nổi hứng muốn buôn bán, thì nhận một số trang phục ở xưởng chỗ mẹ lấy ra bán thử cũng được, nhưng phải biết cách ăn nói, con đừng nhìn người khác kiếm tiền dễ dàng, liền nổi hứng kinh doanh như vậy, không phải ai cũng có thể kinh doanh giỏi đâu."
"Con dự định chỉ bán chút đồ vật nhỏ, nguồn cung cấp hàng hóa đã có sẵn, là một người chú của con ở Kinh Thị cung cấp hàng." Điền Chí Thành trả lời bà.
"Con dự định nghỉ học hai ngày để bày quán bán hàng à? Như vây thì viêc học sẽ không ổn đỉnh, viêc kinh doanh chưa chắc đã thành công." Vương Tĩnh lại nói tiếp.
"Con vẫn lấy việc học làm trọng, còn chuyện bầy quán bán hàng, con sẽ mời một người anh trai cùng quê làm giúp con, con chỉ phụ trách việc nhập hàng." Điền Chí Thành lo lắng Vương Tĩnh vẫn không yên tâm, nên anh bổ sung thêm: "Hiểu Hiểu cũng quen biết người này, anh ta là một người đáng tin cậy, lại có kinh nghiệm buôn bán, con tính toán sẽ hợp tác kinh doanh với anh ta, kiếm thêm một chút tiền, sau này bọn con có đứa nhỏ, con sẽ cho đứa bé một hoàn cảnh trưởng thành tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận