Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 113
Mục Hiểu Hiểu đã thay xong quần áo, cô đang ngồi trước bàn trang điểm để thắt bím tóc, Điền Chí Thành đặt chậu rửa mặt lên bàn, anh lấy khăn lông thể Mục Hiểu Hiểu rửa mặt.
"Mẹ đã dậy từ sớm, đang nấu bữa ăn sáng cho hai chúng ta." Điền Chí Thành cười cười, nói: "Mẹ còn lo sợ em ăn bên ngoài sẽ đau bụng, nói anh giữa trưa dẫn em ra tiệm cơm nhà nước ăn, anh được hưởng lợi từ em rồi."
"Không đâu, mẹ không nói thì anh cũng không ít lần đến tiệm cơn nhà nước ăn." Mục Hiểu Hiểu dỗi lại một câu, cô đứng dậy rửa mặt, rồi vắt khô khăn lông để lau tay.
Điền Chí Thành nhận lấy khăn lông giúp Mục Hiểu Hiểu giặc qua một lần nước, để giặt sạch lại khăn, sau đó anh đổ nước trong chậu ra ngoài sân.
Quả phụ Điền bưng lên hai chén mỳ tiến vào phòng: "Mì còn nóng mấy đứa ăn nhanh đi, ăn no mới thi tốt được, đừng để tâm lý bị áp lực quá nhé."
"Con cám ơn mẹ." Mục Hiểu Hiểu cúi đầu cái chén trắng tuyết chứa mì sợi, mặt trên còn có một quả trứng gà, rải hành thái nhỏ, cô ăn thử vài sợi mì, toàn bộ dạ dày đều ấm lên, ngay cả trong lòng đều ấm áp. Hai người ở ăn trong phòng ăn hết hai chén mì sợi, sau đó Điền Chí Thành mang chén ra ngoài dọn dẹp, rồi đẩy xe đạp ra.
Lúc xuất phát, sắc trời bên ngoài cũng tờ mờ sáng, quả phụ Điền lại dặn dò: "Chạy xe cẩn thận nhé, nhớ chú ý nhìn đường, đừng để Hiểu Hiểu bị ngã."
"Con biết rồi mẹ, mẹ trở về đi." Điền Chí Thành nói.
Quả phụ Điền vẫn đứng yên đó, nhìn theo xe Điền Chí Thành chạy đi, đến khi xe anh chạy thật xa không còn bóng dáng nữa, bà mới thu hồi ánh mắt quay người trở về phòng.
Gió có chút sương lạnh, đánh thẳng vào mặt người khiến da mặt có chút đau, cổ Mục Hiểu Hiểu rút lại trong áo lông, khi cô mở miệng thở có thể phun ra một đoàn khí trắng.
“Anh có lạnh hay không, hay anh chạy chậm lại một chút đi." Mục Hiểu Hiểu nắm lấy quần áo Điền Chí Thành, dựa sát vào lưng anh, cô nhỏ giọng nói.
"Em đừng há miệng, cẩn thận hít phải khí lạnh, anh chạy xe nóng người lắm, em yên tâm, sắp đến rồi." Điên Chí Thành không quay đầu lại nói.
Tốc độ chiếc xe đạp lại nhanh hơn một chút, rất nhanh liên chạy đến huyện thành.
Lúc này trong huyện thành đã có rất nhiều người, đa phần đều hướng đến địa điểm thi đại học. Điền Chí Thành chạy theo dòng người, đến cửa trường thi, Triệu Trình đã có mặt ở đó.
"Anh Trình." Điền Chí Thành đẩy xe đạp đi qua, chào hỏi anh ấy, Mục Hiểu Hiểu gật gật đầu với Triệu Trình.
"Chúng ta đều tới hơi sớm, trường thi còn chưa mở cửa, chúng ta đến bên cạnh đợi một lát đi." Triệu Trình nói.
Trường thi được định ở một khu nhà cấp ba trong huyện thành, hai bên cổng trường trồng không ít cây ngô đông, ba người Điền Chí Thành đẩy xe đến bên cạnh mấy cây ngô đồng đó, cùng nhau chờ trường thi mở cửa.
Trong chốc lát, nhóm các thanh niên trí thức đã ghi danh thi đại học cũng tới, Điền Kiến Thiết mặc trên người áo ngắn quần ấm mới tinh, xen lẫn trong đội ngũ thanh niên trí thức, dáng vẻ cao ngạo vẫn không thay đổi.
"Hiểu Hiểu, cô tới sớm vậy." Mã Hiểu Lê ôm sách đi tới, nói: "Tôi có mang theo sách để ôn tập, chúng ta ôn lại đi."
"Chúng tôi cũng mới đến, tôi không ôn lại đâu, kiến thức nên nhớ đã nhớ hết rồi, trước khi thi nếu đọc sách khiến tôi cảm thấy khẩn trương lắm." Mục Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, nói. Trong khoảng thời gian ôn tập, Mục Hiểu Hiểu đều nhớ rõ các kiến thức cần nhớ, cô ghi danh là khoa văn, đa phần kiến thức đều học bằng cách thuộc lòng, kiến thức nên nhớ đều nhớ hết rồi, hiện tại lại ôn cũng không có tác dụng gì.
"Trí nhớ của cô tốt, tôi không thể so với cô được, vậy tôi qua kia ôn tập một chút, hẹn gặp lại cô sau nhé." Mã Hiểu Lệ ôm sách trở về đội ngũ nhóm thanh niên trí thức, trong số họ cũng có nhiều thanh niên trí thức cùng nhau ôm sách ôn tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận