Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 131
Điền Chí Thành nhẹ nhàng kéo Mục Hiểu Hiểu từ trong chăn dậy, mặc áo khoác vào cho cô.
Mục Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi thức ăn dần dần tỉnh táo lại, cô dụi mắt: "Sao anh mua nhiều thế, chúng ta đi tới đây một chuyến tốn rất nhiều tiền, đồ ở Kinh Thị lại đắt đỏ, không thể phung phí như thế được."
Mục Hiểu Hiểu nhìn chỗ thức ăn trên bàn, chắc chắn hai người bọn họ không thể ăn hết được, mặc dù Điền Chí Thành nói đi kiếm tiền, nhưng Mục Hiểu Hiểu hy vọng Điền Chí Thành có thể bình an cùng cô đi Thượng Hải học đại học, có kiếm được tiền hay không đối với cô không quan trọng.
Cô bình thường cũng không tiêu xài hoang phí, tiền gia đình gửi tới hàng tháng cũng có thể dư ra, hơn nữa trước khi kết hôn nhà họ Điền cũng đã tặng cho cô một trăm đồng tiền sính lễ.
Khi ra ngoài, Mục Hiểu Hiểu còn mang riêng theo tiên tiết kiệm được, trong ví cô bây giờ có ba bốn trăm đồng.
Mặc dù số tiền đó đủ để bọn họ đơn giản chơi xung quanh Kinh Thị, nhưng cũng không thể đem số tiền đó tiêu hết, năm sau nhập học ở Thượng Hải nhất định phải mang theo ít tiền, nếu không nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, trong tay một đồng tiền không có cũng rất khó giải quyết.
"Không tốn nhiều tiền đâu, em ăn đi." Điền Chí Thành lấy một cái bánh ngọt đường nâu đưa cho Mục Hiểu Hiểu, dỗ dành cô.
Mục Hiểu Hiểu cắn một miếng bánh, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Hai người cơm nước xong, tắm rửa sạch sẽ rồi liền lên giường ngủ.
Ngồi mười mấy tiếng trên tàu, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đều mệt mỏi, Mục Hiểu Hiểu rúc vào trong ngực Điền Chí Thành, hấp thụ hơi ấm từ người Điền Chí Thành.
Hai tay Điền Chí Thành ôm lấy Mục Hiểu Hiểu, đặt cằm trên đỉnh đầu Mục Hiểu Hiểu, hai người rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp hiếm thấy, khi Điền Chí Thành tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã nắng chói chang, tiếng xe cộ và tiếng nói chuyện nhộn nhịp hòa lẫn vào nhau, tràn đầy sức sống.
Điền Chí Thành định nhân dịp ngày hôm nay đến thăm người ông họ kia của mình, khi người ông họ đó về quê dời mộ cho ông nội, lúc rời đi có để lại một cái điện thoại cho quả phụ Điền, tuy nguyên thân này nhìn thấy, nhưng cũng không thèm để ý, lúc sắp đi, quả phụ Điền không yên tâm nên đã đưa cái điện thoại đó lại cho anh.
Ngay cả góa phụ Điền cũng không biết nhiều về người ông họ này, chỉ biết rằng nhà họ đã chuyển đến Kinh Thị từ mấy chục năm trước, hai nhà cũng qua không lại nhiều, đến khi ông nội Điền Chí Thành mất thì hoàn toàn không có liên lạc.
Nếu người ông họ này không phải về quê dời mộ, Sợ rằng ngay cả quả phụ Điền cũng không nhớ ra mình còn có một người họ hàng này.
Khi bọn họ rời đi, họ có mời quả phụ Điền và Điền Chí Thành khi nào rảnh đến Kinh Thị chơi, mặc dù đó chỉ là lời mời khách sáo, nhưng lần này Điền Chí Thành lại mặt dày coi đó là một lời mời nghiêm túc.
Cho dù bây giờ có ai hỏi anh muốn cái gì, ngay cả khi có Taobao, nhiều thứ cũng không thể mua được.
Ở địa phận Kinh Thị này, nếu anh dám gật đầu đồng ý, trong phút chốc là có thể bị lừa mất, bây giờ chỉ có thể hy vọng người ông họ hàng này có thể giúp đỡ anh.
Với những thứ được xuất ra từ hệ thống Taobao, có thể nói đôi bên đều có lợi
Điền Chí Thành thay một bộ quần áo tử tế lịch sự, không có gọi Mục Hiểu Hiểu dậy, anh đi xuống tầng gọi điện thoại trước.
Điện thoại reo một lúc mới được kết nối, nghe điện thoại là một giọng nam trẻ tuổi, Điền Chí Thành đầu tiên tự giới thiệu một chút về bản thân, nhưng đầu dây bên kia lại sửng sốt một lúc, che ống nghe điện thoại hỏi người bên cạnh, lúc sau mới trả lời anh.
"Là Chí Thành sao? Bây giờ đã đến Kinh Thị rồi thì qua nhà chú chơi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận