Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 107

Chương 107Chương 107
Đấn lúc đó bà sẽ chăm heo thật tốt, nuôi heo béo ú, cuối năm nhà sẽ có nhiều thịt heo ăn hơn, không cần phải tiêu tiền đi mua thịt heo về nữa.
Quả phụ Điền cùng Lý Hoa Hương ngồi ở cửa đóng đế giày, Lý Hoa Hương tuy đã lớn tuổi, đôi mắt bà không còn tốt, nhưng vẫn có kinh nghiệm để truyền dạy quả phụ Điền, hai mẹ con một người cắt mũi giày, một người đóng đế giày, nhìn rất an nhàn thoải mái.
Bất quá rất nhanh, sự thoải mái tự tại này sẽ bị người khác phá hủy.
Bởi vì hai vợ chồng Vương Sơn cùng Chu Thúy tới cửa, hơn nữa còn mang theo đứa cháu trai Tráng Tráng của bọn họ.
"Em gái." Vương Sơn xoa xoa tay, đứng ở cửa nhà có chút bồn chồn thấm thỏm.
"Em gái, thật là ngại quá, hôm Chí Thành kết hôn chúng ta vốn tính đến để chung vui, không ngờ Tráng Tráng đột nhiên bị tiêu chảy khiến chị và anh em đểu sợ hãi, mang theo Tráng Tráng đi bệnh viện ở huyện thành, giờ mới từ bệnh viện trở về, liền tới đây gặp em để xin lỗi, thuận tiện đến để thăm mẹ." Chu Thúy lại linh hoạt hơn nhiều, thái độ của bà ta giống như bà ta có quan hệ rất tốt với quả phụ Điền vậy, còn mang theo đồ vật vào cửa.
"Chí Thành cùng vợ thằng bé đâu, chị làm thím cũng muốn nhìn xem vợ của cháu ngoại trai như thế nào."
"Anh cả, chị dâu cả." Quả phụ Điền nhìn Tráng Tráng khỏe mạnh kháu khỉnh, thái độ của bà có chút lãnh đạm: "Hiểu Hiểu đã đi đến khu nhà thanh niên trí thức rồi, giữa trưa mới trở về."
Quả phụ Điền hiển nhiên sẽ không tin cái cớ của Chu Thúy, nếu Tráng Tráng sinh bệnh, chẳng lẽ không thể gửi lời nhắn đến? Khoảng cách giữa họ cũng không cách xa vạn dặm, bà chẳng lẽ không nghe được tin tức gì sao, phải biết rằng ngày kết hôn hôm đó, vẫn có hai người từ thôn Vương tới.
Hiện tại quả phụ Điền không biết Chu Thúy tới đây có mục đích gì, nhưng bà khẳng định là không có chuyện tốt lành gì.
Chu Thúy lờ đi thái độ lãnh đạm của quả phụ Điền, bà ta cười nói: "Cô vợ của Chí Thành cũng thật chịu khó, giờ đã gả chồng vẫn nghĩ đến chuyện thi đại học, Chí Thành đã già đầu rồi, tranh thủ sớm sinh con mới là đúng đắn, em nhìn Tráng Tráng nhà chúng ta nè, thật khiến người ta yêu thích."
Chu Thúy đẩy Tráng Tráng đến trước mặt quả phụ Điền: "Tráng Tráng, goi bà cô." Tráng Tráng năm nay 4 tuổi, cậu bé chưa gặp qua quả phụ Điền, còn sợ người lạ, nhưng Chu Thúy nói cậu bé gọi, cậu liền gọi: "Bà cô."
Sau đó cậu bé chạy đến trước mặt Lý Hoa Hương, chui vào trong lòng ngực bà, gắt gao nắm lấy áo Lý Hoa Hương: "Bà cố."
"Ôi chao, Tráng Tráng tới thăm bà cố à." Lý Hoa Hương từ ái mà xoa xoa trán Tráng Tráng, bà tuy không thích hai cô con dâu này, nhưng chắt trai thì bà vấn yêu thích.
"Nhanh vào nhà ngồi đi." Quả phụ Điền thấy Lý Hoa Hương ôm Tráng Tráng chơi rất vui vẻ, bà cũng không thể đuổi Vương Sơn cùng Chu Thúy đi, bà cũng muốn xem Chu Thúy lại muốn làm chuyện xấu gì.
Vương Sơn cùng Chu Thúy vui mừng mà đi vào cửa, quả phụ Điền rót hai ly nước cho hai vợ chồng bà ta, còn lấy bánh quy cho Tráng Tráng ăn.
Chu Thúy đặt đồ vặt để lên bàn nhà chính, đôi mắt liếc qua liếc lại rà quét khắp nơi, nhìn khắp nơi trong nhà quả phụ Điền, cặp mắt khôn khéo tính kế trong lòng.
"Em gái, thời điểm nhà em xây nhà, chị và anh em không biết, sao lúc đó không gọi anh em đến hỗ trợ." Chu Thúy giả vờ trách cứ: "Em chính là em gái ruột của anh trai em đấy, còn xa lạ gì đâu." "Dù là anh em ruột thì hiện tại cũng là người hai nhà riêng biệt, em chỉ là một cô em gái đã gả chồng, sao có thể xấu hổ mà nhờ anh chị hỗ trợ." Quả phụ Điền chịu không nổi hư tình giả ý của Chu Thúy, trực tiếp hỏi Vương Sơn: “Anh cả, hôm nay anh đến đây có chuyện gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận