Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 207

Chương 207Chương 207
Nhân lúc Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu đang nói chuyện, anh lấy năm nghìn đồng đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.
"Cháu biết chú Chu và mẹ mua nhà cho cháu và Hiểu Hiểu là muốn chúng cháu sống tốt. Nhưng chúng cháu cũng không thể ở không được."
Điền Chí Thành đưa tiên cho Chu Chính: "Chú Chu và mẹ có thể cho cháu và Hiểu Hiểu dọn vào nhà ở trước, cháu đã rất cảm ơn rồi. Chú phải nhận lấy mấy đồng tiền này, số tiền còn lại, cháu sẽ từ từ trả cho chú, chú cũng đừng thúc dục cháu nhé."
Điền Chí Thành nói nửa thật nửa giả, Chu Chính nhìn tiền, nhưng không nhận lấy.
"Cháu làm cái gì vậy." Chu Chính dựa vào lưng ghế trúc: "Căn nhà này vốn là thứ Hiểu Hiểu nên có, ba đứa Hiểu Hiểu, Tiểu Lỗi, Lộ Lộ đều có. Chẳng lẽ cháu nghĩ Hiểu Hiểu không phải con gái chú?"
Chu Chính đã nói như vậy, Điền Chí Thành nào có thể nói gì nữa. Anh cất tiền đi, nhưng trong đầu anh vân không vứt bỏ suy nghĩ này, không thể lấy không nhà ở của nhà họ Chu được.
Trước mắt anh không có thứ gì tương đương, tiền cũng không đủ nhiều, xem ra vẫn phải nhanh chóng gọi Triệu Trình đến Thượng Hải.
Chờ bên này kiếm được tiền, mỗi ngày cũng không cần chờ dùng tiền bên Kinh Thị.
Buổi trưa, Vương Tĩnh dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, buổi chiều định dẫn Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành đi mua vài món để sắp đặt trong nhà.
"Mẹ, con thấy căn nhà này cũng không thiếu thứ gì, vừa mới dọn đến cũng không nhớ ra là cần thứ gì. Chờ sau này nghĩ ra, con và Hiểu Hiểu sẽ tự mua." Điền Chí Thành không muốn để Vương Tĩnh tiêu pha nữa, chủ nhà cũ cũng không mang gì đi, anh và Mục Hiểu Hiểu có thể xách đồ vào ở ngay.
"Đúng đó mẹ, con thấy căn nhà đó bố trí đầy đủ rồi, mua nữa cũng không dùng đến." Mục Hiểu Hiểu cũng phụ họa.
Suy nghĩ muốn tiêu tiền cho con gái của Vương Tĩnh chỉ đành hoãn lại, nhưng phải phụ giúp chuyển nhà.
Bọn họ không có nhiều đồ lắm, chỉ cần đi một chuyến là có thể dọn xong đồ đến.
Mẹ con Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu xắn tay áo, quét tước trong ngoài căn nhà một lượt. Hai người đàn ông là Điền Chí Thành và Chu Chính thì phụ trách việc nặng, khuân vác đồ đạc nặng đều giao cho họ.
Sau khi thu dọn, căn nhà rực rỡ hẳn lên, Vương Tĩnh lại lôi kéo Mục Hiểu Hiểu đi mua thức ăn, vừa chuyển đến nhà mới, đương nhiên phải ăn mừng một bữa.
Nhưng chủ yếu là do Vương Tĩnh vẫn nhớ đến chuyện lúc trước, Mục Hiểu Hiểu nói cô đã học nấu ăn. Cơm tối của cô và Điền Chí Thành đều là do cô nấu, Vương Tĩnh có hơi ghen tị, bà còn chưa được nếm thử đồ ăn con gái nấu đâu đó.
Điền Chí Thành và Chu Chính không giúp được gì chuyện nấu cơm, chỉ đành ngồi trong phòng khách, hai mẹ con Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu thì bận rộn trong phòng bếp.
Vương Tĩnh nhìn con gái xào rau thành thạo, vừa vui mừng, vừa thấy vô cùng chua xót.
Chờ Mục Hiểu Hiểu xào rau xong, Vương Tĩnh không để cô động tay nữa, nhận lấy nồi và muôi tự mình ra tay.
Không nhiều người nên Vương Tĩnh cũng không nấu nhiều, làm đơn giản sáu món và một món canh. Đến khi nấu xong, Vương Tĩnh gọi Chu Chính lấy bát đũa xới cơm, Chu Chính nhanh nhẹn đứng dậy, rõ
ràng là bình thường bị sai vặt không ít.
Điền Chí Thành cũng không ngồi nữa, đứng dậy phụ giúp thu dọn bàn và bày bát đũa.
Tất cả mọi người ngồi vào bàn rồi, Vương Tĩnh mới nói với Chu Chính: "Hiểu Hiểu biết nấu ăn, hai món này là con bé làm. Tôi nếm thử rồi, tay nghề không hề thua kém tôi, ông cũng nếm thử xem."
"Hiểu Hiểu biết nấu ăn rồi sao." Chu Chính nghe theo Vương Tĩnh, ăn thử hai món trước mặt trước, cười gật đầu: “Đúng là di truyền từ bà, hương vị giống với hương vị bà làm năm đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận