Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 72
Người thử qua, ánh mắt đều sáng lên, khen ngợi nói: "Ngon quá, nhìn cũng sạch sẽ, em trai em định bán thế nào, nếu giá cả hợp lý, vậy lấy cho tôi mười cân."
"Tôi cũng muốn lấy 10-20 cân, trẻ con trong nhà chắc chắn sẽ thích, đem đi làm quà tặng cũng không mất mặt."
Nói cho cùng thì mấy loại mứt này có thể coi là đồ vật hiếm có, người ở khoảng thời gian này cũng không nghĩ tới việc dùng hoa quả làm hoa quả sấy, thời đại tạo ra anh hùng, cũng tạo ra kẻ tham ăn.
Người hiện đại kinh tế phát triển, đồ dùng đầy đủ, không lo ăn uống, nhàn nhã không có việc gì nhàn nhã không việc gì chẳng phải sẽ nơi nơi học hỏi à.
Điền Chí Thành cũng là sau khi làm việc mấy năm, mới biết tới mấy thứ như dâu tây sấy, xoài khô, thậm chí còn có cả sầu riêng.
"Mứt quả chỗ tôi toàn chọn những loại quả tốt nhất, nguyên liệu đều dùng loại tốt, phí tổn cũng nhiều hơn." Điền Chí Thành không định bán dễ như thế, mấy thứ này bây giờ trên thị trường đều không có, cho nên vật hiếm thì quý.
"Cậu nói xem bao nhiêu tiền một cân, đồ quý có giá của đồ quý, tôi không thiếu tiền." Đại tỷ ăn thử đầu tiên vô cùng sảng khoái, quần áo quả thật cũng khá là tinh xảo, hiển nhiên là không thiếu tiền.
Mọi người đều chờ Điền Chí Thành mở miệng, nhân viên Cung Tiêu lại lén đi báo với ông chủ Cung Tiêu Xã.
"Đồng chí, cậu là người muốn bán mứt sao? Tôi là giám đốc ở đây, tôi họ Bạch."
Giám đốc Bạch là một nam nhân trung niên, không cao, dáng người trung bình, đeo kính vuông viên vàng, nhìn qua có vẻ hiền lành.
"Là tôi, trước khi vào thành tôi chỉ mang theo bốn túi, ngài muốn nếm thử không?"
"Mọi người đều nói ăn rất ngon, vậy khẳng định không tồi, dù sao ánh mắt của mọi người cũng rất sắc bén." Giám đốc Bạch cười ha hả nói, nhưng vẫn nếm thử một quả đào khô.
Đào sấy có vị độc đáo, chua ngọt vừa phải, giám đốc Bạch tự nhận bản thân không thích ăn đồ ăn vặt, cũng cảm thấy không tồi.
"Ừ, ăn rất ngon, đồng chí cùng tôi tới văn phòng đi, chúng ta đừng làm phiên mọi người mua đồ."
Điền Chí Thành gật đầu, đại tỷ xung quanh lại không đồng ý.
"Đừng đi vôi, để lại cho tôi mấy cân đi, mang về cho cháu trai ăn thử."
"Đúng đấy, tôi cũng còn vội về nhà nấu cơm đây."
Giám đốc Bạch đè tay an ủi: "Mọi người đừng vội, hàng hóa của vị đồng chí này mang theo chắc hẳn không có nhiều, mỗi vị mỗi người đều muốn mua, chắc chắn sẽ có người không mua được, không bằng chờ Cung Tiêu Xã chúng tôi thương lượng với vị đồng chí này, đợi chúng tôi mua được hàng hóa, mọi người ngày mai là có thể mua rồi."
Mấy người phụ nữ vây xem ríu rít, ôn ào khiến người xung quanh đều chạy qua xem náo nhiệt, giám đốc Bạch phải nhiều lần đảm bảo, ngày mai chắc chắn có đồ bán, giá cả tuyệt đối sẽ không quá cao, nhóm mấy người phụ nữ mới chậm rãi nhường đường.
Điền Chí Thành đi theo phía sau giám đốc Bạch, trong lòng đối với sinh ý lần này đã nắm chắc, giám đốc Bạch lời vừa nói, trên cơ bản là tương đương với việc hắn sẽ đem hàng hàng bán đi, hiện tại chỉ cần thương lượng giá cả.
Vào văn phòng, giám đốc Bạch rót ly trà, đặt lên trên bàn: "Đồng chí, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Xem ra giám đốc Bạch cũng hiểu vấn đề là ở giá cả, bây giờ bên bị động là Cung Tiêu Xã. Nhưng giám đốc Bạch cũng chẳng phải mao đầu tiểu tử, có thể làm được giám đốc Cung Tiêu Xã, chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Giám đốc Bạch ngồi xuống đối diện Điền Chí Thành, nét tươi cười trên mặt chưa từng mất đi: "Không biết đồng chí định bán mứt quả cho Cung Tiêu Xã chúng tôi với giá cả như thế nào?"
Điền Chí Thành cười cười, giám đốc Bạch quả nhiên là cáo già, nếu đã bán sỉ, vậy cái giá chắc chắn không thể quá cao, trước để anh nói giá, sau mới mở lời trả giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận