Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 153
"À, là Chí Thành đã về." Chu Mai Hương cười nói,'Khi con ra ngoài, mẹ con không ngừng nói về con ba lần một ngày, tai thím đóng kén luôn rồi."
"Không phải con vừa trở về đã mang theo đồ cho thím sao?" Điền Trí Thành cười đi tới.
"Đứa nhỏ này, thím nói đùa thôi, làm gì nghiêm túc như vậy, mau cầm về đi." Chu Mai Hương vội vàng nói.
"Thím, cháu đâu chỉ có mua cho mỗi thím đâu." Điên Trí Thành vào phòng đặt đồ lên bàn,'Đây là cho chú, thím, anh Kiến Nghiệp và chị dâu, lớn nhỏ cũng có. Đều là thứ để ăn, chẳng đáng bao nhiêu tiền."
"Chí Thành, đừng lừa chú, chai rượu này mấy đồng, mạng sống của gia đình cháu chỉ thoáng qua mà thôi, cho nên cháu mỗi ngày không thể tiêu nhiều tiền như vậy." Chu Bảo Quốc gõ gõ đường ống, không đồng ý nói.
"Thật ra cũng không nhiều tiền đâu, các chú, các thím để dành ăn. Cháu có việc phải làm rồi, cháu đi trước." Điền Chí Thành sợ Chu Mai Hương sẽ đuổi kịp nên quay đầu chạy ra ngoài.
"Này, đứa trẻ này." Chu Mai Hương cầm tất cả mọi thứ trên tay còn Điền Chí Thành đã biến mất dạng. Hai vợ chồng Chu Bảo Quốc và Chu Mai Hương nhìn nhau, lắc đầu và mỉm cười.
"Bây giờ chúng ta cứ cất đồ đi đã. Sang năm mới chúng ta cũng tặng mọi người thứ gì đó đi." Chu Bảo Quốc cảm thấy nhẹ nhõm.
Chu Mai Hương lau tay và mở lớp giấy gói, bên trong là trái cây sấy khô đủ màu sắc, Chu Mai Hương cầm một miếng lên nếm thử, mắt cô lập tức sáng lên.
"Món này ngon đấy. Lát nữa phải hỏi Chí Thành mua ở đâu mới được. Chúng ta cũng mua một ít đi. Tết Nguyên Đán mang đi thăm họ hàng, để chiêu đãi khách tới chơi cũng được."
"Loại thủy tỉnh này thật trong suốt, chắc chắn là được mua ở Kinh Thị rồi." Chu Mai Hương đưa tay sờ sờ hai chiếc bình thủy tinh chứa rượu trắng, bà nói: "Đứa bé Chí Thành này đã trưởng thành rồi, đúng là đàn ông sau khi kết hôn sẽ thay đổi."
"Anh đã nói đứa nhỏ này có bản tính không xấu, lần trước khi anh giúp đỡ Chí Thành, em còn nói anh giúp sai người rồi." Chu Bảo Quốc vừa ngồi hút thuốc, vừa vui vẻ hớn hở cười vừa nói.
"Hừ, chuyện này không phải do anh có năng lực nhìn người sao? ánh mắt anh tốt, nhìn ra người tốt." Chu Mai Hương lườm mắt nhìn ông, rồi bà cười tủửm tỉm mang đồ vật cất vào trong phòng. Sau khi tặng quà xong, Điền Chí Thành liên trở về nhà.
Lúc này quả phụ Điền và Lý Hoa Hương đang thử quần áo ở trong phòng, đều là quần áo mà Mục Hiểu Hiểu mua từ Kinh Thị mang về tặng, Kinh Thị tuy lạnh, nhưng trong nhà vẫn ấm áp, còn thôn Chu Điền nằm ở khu vực Trung Bộ, mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, nhiệt độ trong hay ngoài phòng đều giống nhau.
Tuổi tác của quả phụ Điền cùng Lý Hoa Hương đều đã lớn, Mục Hiểu Hiểu đã mua hai bộ quần áo lông dê và mấy bộ nội y giữ ấm cho họ, tuy cô đã chi ra hơn 100 đồng, để hai người phụ nữ có tuổi trong nhà được ấm áp qua mùa đông này, bỏ ra số tiền này cũng không tiếc.
Điền Chí Thành đứng ở cửa nhìn thoáng qua, mẹ anh và bà ngoại anh đều đang tươi cười vui vẻ mặc thử đồ trước gương, nhìn họ cao hứng như vậy anh cũng nhếch khóe miệng cười theo, anh không quấy rầy hai người họ mà trở về phòng.
Mục Hiểu Hiểu đang ngồi dựa vào đầu giường để đọc sách, cô nhìn thấy Điền Chí Thành tiến vào phòng, mới đặt sách xuống nói: "Vừa nấy em có nói với mẹ là anh sẽ đi một chuyến đến Kinh Thị nữa, mẹ hỏi em là anh có chuyện gì phải không."
Chuyện kinh doanh của Điền Chí Thành cùng Lê Thư, Mục Hiểu Hiểu không có hỏi nhiều, nên cô cũng không hiểu lắm, cô chỉ có cảm nhận về người họ Điền ở Kinh Thị, họ đều là những người không tệ, vậy Lê Thư chắc cũng là một người đáng tin cậy.
Nhưng trời nam đất bắc lòng người xoay chuyển, vân sẽ có nguy hiểm, Mục Hiểu Hiểu có chút lo lắng, dù cô biết Điền Chí Thành sẽ không nghe lời khuyên của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận