Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 94
Bởi vì hiện tại đứa con trai nhỏ của bà không chỉ hiểu chuyện hơn, còn đau lòng bà hơn, ngoại trừ làm cho bà cái tủ cùng cái giường mới, ngay cả cái bàn trang điểm, Chí Thành cũng không quên làm một cái cho bà.
Nhà người khác đều là cưới vợ sẽ quên mẹ, nhưng quả phụ Điền cảm thấy con trai bà nhất định sẽ không như vậy.
"Mẹ đã có tuổi lại là mẹ ruột của con, con không tốt với mẹ thì tốt với ai đây, hơn nữa mẹ đã vất vả một mình nuôi con khôn lớn, đáng ra con phải sớm để mẹ hưởng phúc, nhưng là do con không biết cố gắng, đợi đến tuổi này vẫn khiến mẹ mệt nhọc." Điền Chí Thành cũng có chút cảm khái, quả phụ Điền chỉ mới 40 tuổi, nhưng do hàng năm bà lao động vất vả, khiến bà già hơn so với số tuổi thực tế.
Điền Chí Thành vốn đã xem quả phụ Điền là mẹ ruột anh, nếu nguyên thân không biết cách hiếu thuận với bà, để anh làm là được.
"Nếu cha con còn sống, thấy con như vậy, trong lòng ông ấy chắc chắn vui mừng lắm." Quả phụ Điền có chút cảm khái, nhớ đến người chồng mất sớm, trong mắt bà không nhịn được mà dâng trào nước mắt: "Để lát mẹ dâng hương lên cha con rồi kể lại cho ông ấy nghe, chỉ chớp mắt thôi con đã sắp cưới vợ rồi."
Điền Chí Thành thấy cảm xúc của quả phụ Điền không tốt, chắc bà đã nhớ đến chuyện khiến bản thân buồn bã, anh vội vàng nói: 'Đợi sau khi Hiểu Hiểu vào cửa, con cùng Hiểu hiểu sẽ cùng hiếu thuận với mẹ, đến lúc để chỉ để mẹ ở nhà chăm cháu chăm nhà là được.'
"Được, mẹ chờ." Nghĩ đến việc sang năm, trong nhà sẽ có thêm một đứa nhỏ, quả phụ Điền liền nín khóc mỉm cười.
Buổi tối quả phụ Điền làm xong cơm, bà để Điền Chí Thành đi mời một nhà Chu Bảo Quốc qua đây.
Một nhà Chu Bảo Quốc đều tới, hai đứa nhỏ Đại Hổ Tiểu Hổ đang ở tuổi bướng bỉnh, thanh âm vui cười đùa giỡn của hai đứa nhỏ làm tăng thêm phần không khí vui vẻ của mọi người.
Chu Bảo Quốc nhìn ngắm phòng ở, ông gật gật đầu, cảm thán nói: "Không tồi, hiện tại phòng ở đã xây xong, cũng sắp cưới vợ vào cửa rồi, ông Điền nếu còn sống, chắc chắn sẽ cao hứng đến nổi nằm mơ cũng Cười."
Căn nhà Điền gia không phải là căn nhà tốt nhất trong thôn, nếu phải so sánh, thì chỉ là căn nhà phổ thông bình thường, nhưng so với căn nhà tranh rách tung tóe ngày trước thì khá hơn rất nhiều. Quả phụ Điền làm xong món đồ ăn cuối cùng rồi bưng lên bàn, bà nhìn thấy Chu Mai Hương xách theo đồ vật lại đây, trách cứ nói: "Chị Mai Hương, chị tới là được rồi, còn mang theo đồ vật làm gì."
"Sao có thể được, nhà em mới xây phòng mới, mời chị đến uống rượu còn không cho chị mang đồ vật theo à." Chu Mai Hương đặt đồ vật lên trên bàn: "Cũng không phải đồ vật gì đáng giá, đều là đồ nhà em phải dùng đến, đừng khách khí với chị."
"Đều ngồi đi, đều ngồi đi, Chí Thành, đến đây bồi chú thím của con cùng anh chị uống rượu dùng bữa đi." Quả phụ Điền mời một nhà Chu Bảo Quốc ngồi xuống, bà lấy từ trong phòng ra một chai rượu trắng cùng một chai rượu gạo, vừa nói: "Hiếm khi được ngồi ăn cùng nhau, hôm nay mọi người đều đến đều là khách, chỉ cần ăn ngon uống ngon là được."
Bàn ghế ở nhà chính đều là loại mới nhất, nên còn có một mùi hương nhàn nhạt của cây cọ du, trên bàn bày bảy tám món đồ ăn, còn có một tô canh thịt viên.
Nông thôn ở niên đại này, đây có thể được xem là một bàn tiệc cực kỳ phong phú.
Điền Chí Thành lôi kéo Triệu Trình cùng anh ngồi bên cạnh nhau, còn giới thiệu anh ta với Chu Bảo Quốc: "Chú, đây là đại ca của cháu, Triệu Trình, lúc trước cháu lười biếng không chịu làm việc, chính là anh ấy kéo cháu vào xưởng dệt làm việc vặt, mỗi tháng cũng có thể kiếm một chút điểm, cũng tích cóp được mấy năm, lại mượn anh ấy một chút tiền, mới xây lại nhà ở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận