Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 95

Chương 95Chương 95
"Chỉ cần làm việc ngay thẳng là được." Chu Bảo Quốc gật gật đầu nói: "Sắp kết hôn rồi, tiền còn đủ hay không, nếu không đủ để chú nói với thím cháu cho cháu mượn một chút, qua mấy năm trả lại đều được."
"Không cần đâu chú, anh Trình đã cho cháu mượn, để từ từ cháu trả lại anh ấy." Điền Chí Thành cảm thấy người thời đại này rất chất phác nhiệt tình, cái câu "bà con xa không bằng láng giềng gần", một chút cũng không sai.
Ít nhất một nhà Chu Bảo Quốc so với hai nhà người cậu kia của anh tốt hơn nhiều.
Đối với lời của Điền Chí Thành, Triệu Trình cũng không nói thêm gì, dù sao anh ta và Điền Chí Thành đều phải làm chút việc, có chút chuyện cần hỗ trợ lẫn nhau, tương lai không biết có bị ai lật tẩy hay không, đợi đến đó hãy tính.
Điền Chí Thành mở chai rượu trắng, gót đầy ly của Chu Bảo Quốc.
"Chú, cháu kính chú một ly." Điền Chí Thành đứng dậy kính rượu: "Nếu không có nhà chú giúp đỡ, cháu cùng mẹ cháu chắc chắn không thể xây lại căn nhà tốt như vậy, còn chuyện kết hôn của cháu nữa, ít nhiều cũng nhờ có thím, cháu cũng kính thím một ly."
Một buổi ăn cơm này vô cùng náo nhiệt, cũng thuận tiện định ra ngày 23 tháng 9 sẽ qua khu nhà của nhóm thanh niên trí thức đưa lễ hỏi.
Điền Chí Thành uống vài chén rượu, trong lòng nóng bỏng, buổi tối khi nằm trên giường, trong đầu hỗn độn của anh nghĩ đến bộ dáng Mục Hiểu Hiểu mặc váy cưới, cuối cùng anh mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Triệu Trình trở về huyện thành, Điền Chí Thành ăn cơm sáng xong liền chuẩn bị đến khu nhà của thanh niên trí thức.
Tối hôm qua, lúc đi ngủ anh mới nhớ tới một chuyện, niên đại này, ở nông thôn không thịnh hành việc cô dâu mặc váy cưới, đa phần cô dâu đều mặc quần áo mới, rồi cài khăn voan đỏ để xuất giá.
Nếu trong nhà có điều kiện tốt, mới đặt mua một bộ đồ cưới.
Điền Chí Thành không hiểu biết thiết kế đồ cưới thời đại này như thế nào, nhưng anh đoán chắc cũng không quá đẹp, Điền Chí Thành muốn tặng Mục Hiểu Hiểu một bộ đồ cưới tốt nhất.
Điền Chí Thành mang theo một chút đồ ăn vặt để tặng Mục Hiểu Hiểu, hiện tại nhóm thanh niên trí thức đối với Điền Chí Thành đã thay đổi cái nhìn mới, dù sao thì người ta sắp cùng Mục Hiểu Hiểu kết hôn rồi.
Bọn họ đã quan sát rất nhiều lần, họ cảm thấy Điền Chí Thành đối xử với Mục Hiểu Hiểu không tệ lắm, trong lòng họ cũng xem nhẹ sự kiện lưu manh mà Điền Chí Thành lúc đầu đã làm ra.
Điên Chí Thành một đường đi tới, anh còn chào hỏi với mấy nữ thanh niên trí thức có quen biết với Mục Hiểu Hiểu, Điền Chí Thành đều đáp lại tất cả, còn nhờ các cô gọi Mục Hiểu Hiểu ra gặp anh.
Mục Hiểu Hiểu đang chuẩn bị vài cuốn sách giáo khoa để cùng tiểu tổ ôn tập, cô nghe thấy Điền Chí Thành đến tìm cô, liền đưa sách cho Mai Quyên, để cô ấy đi phòng trước.
Điền Chí Thành đứng dưới tán cây đa ở giữa khu nhà nhóm thanh niên trí thức, anh đợi vài phút thì thấy bóng dáng váy áo màu lam nhạt của Mục Hiểu Hiểu tiến vào tầm mắt.
"Hiểu Hiểu." Điền Chí Thành vừa nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, khóe miệng anh liền vô thức cong lên.
Mục Hiểu Hiểu cũng biết ngày kết hôn của hai người sắp đến, nên lúc nhìn thấy Điền Chí Thành, cô có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, nhưng vẫn gật gật đầu với anh.
"Hiểu Hiểu, mẹ tôi cùng thím Mai Hương đã nhìn hoàng lịch, nông lịch ngày 23 là ngày lành, cô có yêu cầu gì không, cô không cần thẹn thùng, muốn gì cứ nói ra với tôi, để tôi tranh thủ đi làm." Thanh âm của Điền Chí Thành mang theo sự hưng phấn, đôi mắt tràn ngập chờ mong.
"Tôi không có yêu cầu gì cả." Mục Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, trong ánh mắt cô có chút rối rắm, cô cắn môi dưới, không biết có nên nói ra hay không.
Điền Chí Thành nhìn ra sự khó xử trong mắt cô, liền truy hỏi: "Hiểu Hiểu, đối với tôi cô không cần băn khoăn, có yêu cầu gì cô cứ nói, chẳng lẽ cô không tin tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận