Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 211
"Con có dự định tương lai khá xa đấy." Vương Tĩnh cười, bà nhìn con gái với ánh mắt trêu ghẹo cô, chỉ cần Điền Chí Thành có mục tiêu cùng ước nguyện ban đầu như vậy, Vương Tĩnh sẽ đồng ý với anh.
Dù sao hai đứa nhỏ vẫn còn trẻ, lỡ như trong thời gian đi học con gái bà có thai, với điều kiện của hai đứa bây giờ, muốn ở Thượng Hải vừa học tập vừa chăm sóc con cái, chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Việc chuẩn bị tài chính sớm cũng tốt, trong túi có tiền rồi, lỡ cả hai có đứa nhỏ, thì thuê người chăm sóc đứa bé vào ban ngày cũng được.
Tuy con gái đã có bà giúp đỡ, nhưng bà trợ cấp là một chuyện, còn Điền Chí Thành có tự mình cố gắng hay không là một chuyện khác.
Bà có thể giúp đỡ nhất thời, nhưng không thể giúp đỡ cả đời.
"Mẹ sẽ tìm người hiểu rõ vấn đề này đến để giảng dạy cho con, con hãy nghe một chút, sau này nói với người anh cùng quê với con rằng, chuyện bầy quán chủ yếu là để kiếm tiền, rất vất vả, phải thức khuya dậy sớm để buôn bán, việc phân chia lợi nhuận thế nào cũng phải rõ ràng, cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ mà tranh cãi với nhau được." Vương Tĩnh đi ra khỏi phòng, một lát sau bà dẫn về một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, vóc người của ông không cao, có chút gầy ốm, nhưng nhìn rất nghiêm lúc, trong đôi mắt ông ta có sự khôn khéo thông minh.
"Chủ nhiệm Lý, nhờ ông giải thích về việc này cho con rể tôi biết nhé, thằng bé mới tiếp xúc với lĩnh vực này nên không hiểu lắm, gây phiền cho ông rồi." Vương Tĩnh cười nói
"Không có phiền gì đâu, kế toán Vương khách sáo quá." Người đàn ông trung niên họ Lý này nghe Vương Tĩnh gọi ông là chủ nhiệm, trên mặt ông liền hiện vài phần ý cười vui vẻ, sau đó ông nói với Điền Chí Thành: "Chúng ta đến văn phòng của chú nói chuyện đi."
Điền Chí Thành và phó chủ nhiệm Lý cùng đi ra ngoài, sau đó Vương Tĩnh đóng cửa phòng bà lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con bà.
Vương Tĩnh mở hộc dưới của ngăn tủ, rồi lấy ra một chai nước ngọt có ga, bà đưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Con cầm uống đi, ngày trước con thích uống loại nước này lắm đấy."
Mục Hiểu Hiểu nhận lấy chai nước ngọt có ga từ tay bà, nhưng cô chưa mở ra uống, mà do dự trong chốc lát, mới mở miệng hỏi bà: 'Mẹ à, mẹ thấy nếu con chuyển qua chuyên ngành kế toán thì có ổn không?” "Sao vậy?" Vương Tĩnh nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Không phải lúc trước con muốn làm giáo viên sao?" "Đó là lúc trước." Mục Hiểu Hiểu cắn cắn môi, rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Hiện tại con không muốn làm
giáo viên nữa."
Mặc kệ lúc trước hai mẹ con có hiểu lầm gì, Mục Hiểu Hiểu vẫn là con gái do Vương Tĩnh hoài thai mười tháng rồi sinh ra, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cô một lần là bà biết con gái bà có tâm tư khác.
"Con nói cho mẹ biết lý do vì sao con muốn học ngành kế toán đi." Vương Tĩnh hỏi: "Có phải là do Chí Thành muốn mở cửa hàng kinh doanh không?”
Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ một hồi, sau đó mới kể cho bà nghe chuyện Điền Chí Thành từ lâu đã bắt đầu làm nghề lái buôn, anh buôn bán từ lúc còn ở nông thôn đến Kinh Thị rồi mới muốn ổn định ở Thượng Hải, nhưng cô lại không hiểu biết gì về công việc của anh, nên lời cô nói ra rất ngắn gọn đơn giản.
"Mẹ cứ tưởng do Chí Thành nổi hứng muốn buôn bán kiếm tiền thôi, không ngờ đứa con rể này đã buôn bán từ lâu rồi." Vương Tĩnh bỗng nhớ tới thời điểm mới gặp lại con gái ở Cung Tiêu Xã, quần áo trên người cô không phải loại đang thịnh hành ngày nay, nhưng nhìn qua liền biết trang phục có giá trị không thấp.
Ban đầu bà không chú ý chuyên này, hiên tại ngẫm lại, bà còn tưởng rằng gả Hiểu Hiểu cho Điền Chí Thành sẽ khiến cô chịu khổ, không ngờ đây là suy nghĩ hiểu lầm của bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận