Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 93
Triệu Trình lập tức thay đổi sắc mặt, cười cười nói: "Anh đây đều rèn luyện mà ra, em nếu cả ngày đều cười hì hì, người ta sẽ nghĩ em dễ nói chuyện, dễ lựa gạt em.”
"Không tồi, sau này em sẽ học hỏi anh." Điền Chí Thành gật gật đầu nói.
Quả phụ Điền thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay để hai người vào nhà, bà còn tự mình gót chén nước mời Triệu Trình.
"Từ lâu bác đã muốn cám ơn cháu, vì cháu đã giúp đỡ Chí Thành nhà bác làm việc, bằng không Chí Thành chắc chỉ biết ăn chơi lười biếng cả ngày." Quả phụ Điền đối Triệu Trình rất nhiệt tình tiếp đón.
Ở trong lòng quả phụ Điền, Triệu Trình có thể được coi là ân nhân của Điền Chí Thành, nếu không có Triệu Trình trợ giúp, với tính cách Điền Chí Thành chắc chắn sẽ không tích cóp được tiền, càng miễn bàn đến việc cưới vợ.
Vừa rồi nếu không có Triệu Trình giúp đỡ giải vây cho hai mẹ con bà, chỉ với những lời ban nãy của Hàn Ngọc Phân, nếu vào trong miệng của đám phụ nữ trong thôn, khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối rồi truyền bay đầy trời. Nghĩ vậy, quả phụ Điền lại đi vào phòng bếp, lấy ra mấy loại trái cây ở nông thôn ra chiêu đãi Triệu Trình, nhiệt tình mời Triệu Trình ăn.
"Vừa hay hôm nay vào nhà mới, cháu lưu lại đây hai ngày đi, buổi tối bác làm một bàn rượu, để Chí Thành uống vài chén với cháu nhé, cứ để thằng bé cảm ơn cháu thật tốt."
Vốn dĩ khi tiến vào ở nhà mới, phải mời thân thích bạn bè thân thiết vào ở để làm ấm phòng, nhưng họ hàng bên Điền gia rất ít, bên nhà mẹ đẻ của quả phụ Điền lại có quan hệ không tốt.
Không riêng gì chuyện sửa nhà không báo cho nhà mẹ đẻ biết, mà ngay cả việc kết hôn của Điền Chí Thành, bà cũng không báo cho bên kia hay.
Buổi tối nhà họ Điền còn mời một nhà Chu Bảo Quốc qua, giờ có thêm Triệu Trình, quả phụ Điền càng vui vẻ, đông người đương nhiên sẽ náo nhiệt, hơn nữa đều là những người từng trợ giúp nhà bọn họ.
"Bác gái cứ gọi cháu là Trình Tử, cháu và Chí Thành là anh em, ngày thường đều giúp đỡ hỗ trợ lân nhau, bác gái đừng khách khí với cháu.' Triệu Trình có chút không được tự nhiên, dở khóc dở cười, vội vàng nháy mắt với Điền Chí Thành ý bảo anh mau giúp đỡ anh ấy.
Điền Chí Thành ngăn lại quả phụ Điền, nói sang chuyên khác: "Me à, anh Trình cứ để con chiêu đãi, mẹ vào phòng trước đi, nhìn xem cái bàn con nhờ người làm cho mẹ có khiến mẹ thích hay không nhé."
Lúc gia cụ được mang vào, quả phụ Điền còn chưa nhìn kỹ, lúc này Điền Chí Thành nhắc tới, bà mới nhớ tới việc phải đi xem.
Trong phòng gia cụ đã được dọn xong, một cái giường lớn tâm 1 mét 8 được đặt ở giữa phòng, bên phải là tủ quần áo mới, bên trái là mấy cái hòm đựng đồ, chỗ góc tường cạnh cửa sổ đặt một cái bàn trang điểm tỉnh xảo xinh đẹp, trên bàn còn gắng một cái gương sáng bóng có thể soi bóng người.
Quả phụ Điền sờ soạng khắp nới, trên mặt tràn đầy ý cười, trong lòng yêu thích không thôi, đặc biệt là khi vuốt ve cái bàn trang điểm mà Điền Chí Thành làm riêng cho bà, nếp nhăn nơi khóe mắt đều dính lại với nhau do gương mặt tươi cười của bà.
"Sao lại phí tiền làm cái này cho mẹ vậy, con làm cho Hiểu Hiểu một cái là được rồi, mẹ đã một đống tuổi, đâu cần dùng đến cái này." Quả phụ Điền có chút luyến tiếc, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy ấm áp, không uổng công bà yêu thương con trai như vậy.
Người trong thôn đều nói bà trả giá vì con trai quá nhiều, quá mức cưng chiều con trai, tương lai thằng bé chắc chắn sẽ không có tiền đồ, đối với bà sẽ không hiếu thuận.
Nhưng quả phu Điền không bao giờ tin, bà chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã không có cha ruột bên cạnh, bà không yêu thương thằng bé nhiều thì ai sẽ thay bà làm đây.
Hiện tại có thể nhìn ra, chẳng có lời nào của người trong thôn đúng cả.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận