Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 124
Nếu Điền Chí Thành cũng có thể thi đỗ, thì sẽ để lại trong lòng những học sinh cấp ba chăm chỉ nỗ lực học tập mà không đỗ kia bóng ma tâm lý lớn đến mức nào chứ.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đi loanh quanh trong thị trấn một vòng, rồi mới từ từ đến tra điểm số, bây giờ không còn nhiều người như buổi sáng, nhưng họ vẫn phải xếp hàng đợi một lúc mới đến lượt mình.
Điền Chí Thành lấy tiền ra, đưa Mục Hiểu Hiểu để cô cầm điện thoại tra điểm, Mục Hiểu Hiểu xem điểm Điền Chí Thành trước, đầu dây điện thoại bên kia báo đến hai lần, Mục Hiểu Hiểu trợn to mắt sợ mình nghe không rõ.
"Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
Người ở đầu dây bên kia có lẽ đã nghe quá nhiều cuộc điện thoại, anh ta cũng có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng báo lại một lần nữa.
Sau đó Mục Hiểu Hiểu hỏi xem điểm của mình, rồi có chút sững sờ đặt điện thoại xuống.
"Sao vậy?" Điền Chí Thành đỡ Mục Hiểu Hiểu, hỏi.
"Anh thi đỗ rồi!" Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm lấy Điền Chí Thành: "Anh thi đỗ thật rồi." Tâm trạng lơ lửng của Mục Hiểu Hiểu cuối cùng cũng được hạ xuống, cô vui mừng đến phát khóc, vùi đầu vào ngực của Điền Chí Thành.
Ban đầu cô còn do dự về việc đến Thượng Hải để học đại học, cô tự hỏi nếu như Điền Chí Thành không thi đậu, cô có muốn tới Thượng Hải hay không, nhưng bây giờ có Điền Chí Thành ở bên, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vô tình, Điền Chí Thành đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, từ đầu đến cuối, Điền Chí Thành đều chăm sóc cho cô rất chu đáo, bất kể ở ngoài hay ở trong nhà, chưa bao giờ để cô phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Từ khi cha mất, cô chưa từng cảm nhận được sự ấm áp nào như vậy.
Chỉ cần có Điền Chí Thành ở bên cạnh, trong lòng cô liền cảm thấy an tâm, bất kể trong tương lai có chuyện gì xảy ra, có Điền Chí Thành ở bên, cô cũng không sợ hãi.
"Bây giờ chúng ta có thể đi học đại học được rồi." Giọng Mục Hiểu Hiểu nghèn nghẹn, mang theo giọng mũi, nghe giống như đang nũng nịu vậy.
” Đúng vậy, anh nghe nói trong trường đại học có rất nhiều thanh niên ưu tú, anh phải coi chừng em thật kỹ mới được, nếu không thì không biết có bao nhiêu Điền Kiến Thiết nữa, lỡ như lúc anh không để ý lạc mất em, anh biết đi đâu tìm được cô vợ ngoan ngoãn nghe lời làm anh hài lòng như thế này đây." Điền Chí Thành vỗ nhẹ sau lưng Mục Hiểu Hiểu, cười nói.
Điền Chí Thành biết Mục Hiểu Hiểu là người thiếu cảm giác an toàn, nếu không anh đã không sớm hạ quyết tâm cùng cô đến học đại học, vốn là định nối gót quá khứ dùng Taobao để kiếm tiền, chờ đến khi chính sách đã được cải thiện, anh sẽ quang minh chính đại kinh doanh.
Cố gắng cho Mục Hiểu Hiểu và quả phụ Điền một cuộc sống ổn định tốt đẹp, nhưng cuộc sống bây giờ cũng không tệ lắm, có thể cùng Mục Hiểu Hiểu trải qua cuộc sống thanh xuân vườn trường, nói không chừng bọn họ còn có thể ôn lại tình yêu vườn trường lần nữa.
Ở thời đại này, cưới trước yêu sau là chuyện bình thường, mặc dù anh và Mục Hiểu Hiểu không phải cưới trước yêu sau, nhưng cũng có thể ôn lại một chút, coi như là tình thú vợ chồng.
"Không cần người khác đi cùng, em giỏi địa lý, sẽ không có đi lạc đâu." Mắt Mục Hiểu Hiểu vẫn còn hơi đỏ, cô ra khỏi ngực Điền Chí Thành, có chút ngượng ngùng quay đầu sang một bên.
"Để ăn mừng chúng ta đồng thời vào đại học, chúng ta mua ít thịt về buổi tối làm sủi cảo ăn đi." Điền Chí Thành kéo tay Mục Hiểu Hiểu, gãi gãi lòng bàn tay cô: "Cũng để cho mẹ nhìn xem con dâu ưu tú như thế nào, không chỉ một mình thi đỗ, mà con dạy kèm con trai bà đỗ theo."
"Anh đừng có nói bậy, đó là bởi vì anh thông minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận