Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 151
Lê Thư đứng dậy, nhìn Điền Chí Thành: "Chỉ là giá cả vẫn cần thương lượng, dù sao tôi cũng mua của cậu nhiều như vậy, cậu cũng nên giảm giá một chút cho tôi đi chứ?”
Mặc dù Lê Thư cảm thấy hàng hoá do Điền Chí Thành cung cấp rất rẻ, nhưng thấy Điền Chí Thành đồng ý quá dễ dàng, ông luôn muốn mặc cả qua lại.
Điền Chí Thành cảm thấy mình đã chạm được đến trái tim của Lê Thư, anh cũng đứng dậy nói: "Chỉ cần là số lượng lớn, tôi sẽ giảm giá chín phần trăm cho chú, chú Lê, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
"Được, tiểu tử cậu đi rất đúng hướng." Lê Thư cười cười, vỗ vai khen ngợi Điền Chí Thành.
Có vẻ như hai người họ đã đàm phán xong rồi, Điền Lộ Bình đặt điếu thuốc hút dở vào trong gạt tàn, rồi dập tắt nó.
"Chí Thành, là vê chai nước hoa mà lần trước cháu nhờ ta quảng cáo giúp." Điền Lộ Bình nói: "Ta đã đưa chai nước hoa đó cho một nữ doanh nhân nước ngoài, cô ấy bảo ta lấy cho cô ấy mười chai trước, cháu đưa cho ta trước, ra sẽ đưa tiền cho cháu, còn về chuyện có thể làm được hay không, còn phải xem tình huống." "Không vội, ngày mai cháu mang nước hoa tới cho chú." Điền Chí Thành một chút cũng không vội, trong tay có hơn năm trăm đồng tiền, ít nhất năm nay anh vẫn có thể có một năm sung túc.
Ngoài ra sau khi kết thúc thương vụ này với Lê Thư, nhất định sẽ có thu nhập, ít nhất cuộc sống của họ sẽ không quá căng thẳng.
Sau đó Điền Lộ Bình và Lê Thư nói về tình hình hiện tại, Điền Chí Thành lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng cũng bày ra một số ý kiến.
Cuộc trò chuyện trong phòng làm việc đang diễn ra rất sôi nổi, cho đến khi có người gõ cửa phòng từ bên ngoài, trong phòng mới dừng lại.
Điền Lộ Bình đi mở cửa, Trần Tú đứng ở ngoài cửa: "Các chú cháu đang nói gì vậy, gọi mọi người xuống ăn cơm ở tầng dưới cũng không nghe thấy."
"Hiểu rồi chị dâu, chúng ta đi xuống đi." Điền Lộ Bình quay người nói với Lê Thư và Điền Chí Thành: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đi."
Sau bữa tối, Điền Chí Thành với Lê Thư thượng lượng nhập một lô hàng vào năm ngày sau.
Khi xuống tới phòng khách, Điền Chí Thành với Mục Hiểu Hiểu nói có việc nên xin phép về sớm: "Lần này có lẽ cháu phải về sớm, cháu có chút việc gấp, lần sau cháu đưa mọi người tới Bắc Kinh, chơi một chút được không?”
"Có việc gì thì về đi, lần sau nhất định phải đưa theo mẹ với bà ngoại, bọn họ nhất định chưa từng ra khỏi Giang Tô, dẫn bọn họ đi ra ngoài ngắm nhìn một chút." Mục Hiểu Hiểu nói.
"Vậy ngày mai chúng ta đi Cửa hàng Hữu Nghị, mua chút quà mang về đi." Điền Chí Thành vuốt tóc bên tai Mục Hiểu Hiểu, trong lòng cảm thấy được Mục Hiểu Hiểu quá quan tâm mình.
Vốn định dẫn cô đi chơi một vòng, mấy ngày sau mới về, hơn nữa vì bận bán hàng, nên cũng không có nhiều thời gian ở bên Mục Hiểu Hiểu.
"Không nên lãng phí tiền thì tốt hơn, lần trước đi mua sắm với mẹ, em đã mua tất cả những thứ cần mua, chờ về tới nhà xem thiếu gì thì đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị của huyện mua tiếp." Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, nhưng cô không để ý, vốn được ra ngoài chơi đã là một điều rất xa xỉ, nhưng điều tiếc nuối nhất là không thể đến buổi biểu diễn nghệ thuật của trường đại học Văn Nghệ.
Điền Lộ Bình đã nhờ người mua vé xe lửa, Điền Chí Thành đưa Mục Hiểu Hiểu đi chào tạm biệt, Điền Chí Thành mang mười chai nước hoa cho Điền Lộ Bình, còn mua rất nhiều đồ ăn.
Trần Tú vẫn không muốn nhận, cảm thấy Điền Chí Thành đã tiêu rất nhiều tiền. "Chỉ là một ít đồ ăn vặt, nếu không để tới Tết Nguyên Đán, để trong nhà mọi người đến chiêu đãi cũng tốt." Điền Chí Thành kiên quyết muốn tặng đồ: "Hơn nữa, cháu đến nhà dì ăn mấy bữa cơm không trả tiên, chú Lộ Bình lại giúp cháu rất nhiều, xin cho phép cháu hiếu thuận với trưởng bối một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận