Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 54
Nhà của Điền Chấn Quốc.
Vợ của Điền Chấn Quốc, tức là Hàn Ngọc Phân và cô con gái thứ hai Điền Hiểu Tú đang ngồi ở bên giường để may sửa quần áo, Điền Chấn Quốc ngồi ở trước cửa hút thuốc lá sợi, cậu con trai Điền Kiến An thì cắn tay la lối đòi ăn bánh tai heo.
"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn bánh tai heo, con cũng muốn ăn."
Điền Kiến An chỉ mới sáu tuổi, đúng vào cái tuổi tham ăn, quần áo cũ trên người được sửa thành màu nâu đã không còn nhận màu sắc ban đầu nữa, sắc mặt cũng đen sì lại.
Vợ của Điền Chấn Quốc, Hàn Ngọc Phân sắc mặt bí xị liếc mắt nhìn Điền Kiến An một cái rồi mắng: 'Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn thôi, bộ bánh tai heo không cần đến dầu, không cần đến bột mì sao? Con ăn mẹ luôn cho vừa.”
"Em mắng nó làm gì?" Điền Chấn Quốc đặt thuốc lá sợi xuống, sờ lấy miếng kẹo xốp đưa cho cậu con trai út và nói: "Ăn kẹo xốp đi này, kẹo xốp ngon lắm."
Điền Kiến An nhận lấy kẹo xốp, ăn liền mấy miếng, cuối cùng vẫn la hét đòi ăn bánh tai heo.
"Bộ con là bị quỷ ham ăn nhập à? Bộ đồ ăn của người ta ngon đến vậy sao?" Hàn Ngọc Phân bỏ quần áo trong tay xuống, đứng dậy với bộ dạng muốn đánh Điền Kiến An.
Điền Kiến An nhỏ con nhanh nhẹn, liền quay đầu lại chui vào vòng tay của Điền Chấn Quốc.
"Kiến An, khi đi anh hai có nói là sẽ mang đồ ăn ngon về cho em mà, không lẽ em quên rồi sao?" Điền Hiểu Tú dỗ ngọt Điền Kiến An: "Anh hai vào thành phố đó nha, chắc chắn là có rất nhiều đồ ăn ngon, nhất định là ngon hơn bánh tai heo, nếu mà em ngoan ngoãn, nói không chừng lát nữa anh hai sẽ trở về thôi."
Điền Kiến An nghe xong liền gật đầu, đang muốn hỏi khi nào anh hai trở về, thì ngoài sân bèn có tiếng động vọng vào.
"Ba mẹ ơi, con đã về rồi."
Sắc mặt Hàn Ngọc Phân vui mừng nói: "Là Kiến Thiết về đó."
Ngoài sân Điền Kiến Thiết dựng chiếc xe đạp trong sân cho ngay ngắn, rồi xách đồ mua được từ hàng ghế sau xuống, vừa nói vừa đi vào trong nhà.
Điền Kiến Thiết cao to vạm vỡ, gương mặt cũng phần nào giống với Điên Chấn Quốc, con người Điền Kiến Thiết người lanh lợi lại biết cách ăn nói, còn là một trong số ít người đỗ cấp ba. Cho nên anh ấy đã sớm làm trợ lý bên cạnh của bí thư chi bộ cấp thôn, lần này trưởng thôn và nhân viên chỉ đạo của hội thanh niên trí thức vào thành phố để báo cáo, Điền Kiến Thiết cũng được dẫn đi cùng.
Trong mắt Hàn Ngọc Phân, đây là chuyện vô cùng nở mày nở mặt, cứ hở ra là thích khoe khoang với người trong thôn.
Bây giờ Điền Kiến Thiết đã trở về, Hàn Ngọc Phân vội vã hỏi Điên Kiến Thiết về chuyện vào thành phế: "Kiến Thiết này, vào thành phố đã gặp được những quan chức cấp cao nào rồi? Có nhìn thấy thị trưởng không?"
"Có ạ, còn có cả lãnh đạo của thị trấn khác nữa, cũng khá là nhiều người, cho nên đã trì hoãn vài ngày." Điền Kiến Thiết gật đầu, ánh mắt có hơi kiêu ngạo.
Điền Hiểu Tú bưng tách nước đi đến, vội vàng hỏi: "Anh hai, quần áo trong thị trấn có phải là đặc biệt đẹp không? Đã nói là mang đồ về cho em mà, anh đã mua chưa?”
Điền Kiến Thiết nhận lấy rồi uống một ngụm, chưa kịp trả lời thì Điền Kiến An cũng chen vào, tựa vào quần của Điền Kiến Thiết la ó: "Anh hai, anh hai, có mang đồ ăn về cho em ăn không?”
Tuy là Điền Kiến Thiết có hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn là trả lời từng người môt, đơi moi người hỏi xong hết câu hỏi, trong nhà mới yên tĩnh trở lại.
"Mẹ, con về còn chưa được ăn cơm, mẹ hãy bới cơm cho con ăn đi." Điền Kiến Thiết là cậu con trai được lòng Hàn Ngọc Phân trong nhà họ Điền, Điền Kiến Thiết nói một câu, Hàn Ngọc Phân liền vui vẻ đi nấu cơm.
Sau khi bảo Hàn Ngọc Phân rời khỏi, Điền Kiến Thiết gọi Điền Hiểu Tú lại hỏi: "Gần đây trong hội thanh niên trí thức không có chuyện gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận