Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 223
Với số lượng lớn hàng này thì ít nhất trong hai tháng, Triệu Trình không cần lo về vấn đề thiếu hàng để bán.
Chiếc xe lửa màu xanh vùn vụt trên đường ray, trời xanh mây trắng cùng phong cảnh ven đường đều rất đẹp, hai vợ chồng thay phiên nhau ngủ, đến khi họ về đến thôn, thì đã gần giữa trưa.
Thôn quê vẫn có bộ dáng cũ, chuyện Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu về thăm nhà, khiến quả phụ Điền vui mừng không thôi, bà vội vàng muốn đi giết gà để tẩm bổ cho cả hai.
"Mẹ à, giữa trưa bọn con đã chút đồ ăn lót dạ rồi, buổi tối mẹ hãy làm nhé." Điền Chí Thành ngăn cản quả phụ Điền, gà ở nông thôn đề lưu giữ lại để đẻ trứng, hơn nữa bọn họ cũng không thèm thịt.
Sau khi ăn trưa xong, Điền Chí Thành mang tất cả đồ về cho quả phụ Điền.
"Trong túi này là hai bộ quần áo con và Hiểu Hiểu mua cho mẹ và bà ngoại, đều là chất vải thoáng khí, khoảng thời gian này mặc sẽ rất mát mẻ."
Điền Chí Thành lại vỗ vỗ mấy túi đồ lớn: "Những thứ này đều là mẹ Hiểu Hiểu và chú Chu mua, đều là đồ trong nhà dùng được, ăn được, tặng ai cái gì, giữ lại cái gì, mẹ tự phân chia nhé."
"Mẹ con cũng quá khách sáo rồi, hễ cái là mua những thứ này, tiêu hết bao nhiêu là tiền." Quả phụ Điền nói với Mục Hiểu Hiểu: "Lúc hai đứa kết hôn, không tặng quà cho mẹ con, bây giờ còn chưa bổ sung mà mẹ con lại tặng mấy thứ này."
"Không phải tình huống lúc đó đặc biệt sao? Mẹ con cũng không để ý chuyện đó đâu, huống hồ mẹ đối xử với con như con gái ruột, mẹ con còn chưa kịp cảm ơn mẹ đâu, sao có thể nhận quà của mẹ được. Có tặng quà thì cũng nên là con và Chí Thành tặng mới phải." Mục Hiểu Hiểu nhìn Điền Chí Thành, hai người nhìn nhau cười.
"Mẹ, lúc con tới nhà đã tặng quà rồi, nên bổ sung gì thì đều đã bổ sung rồi ạ, mẹ yên tâm đi." Điền Chí Thành véo véo tay Mục Hiểu Hiểu, khuyên.
"Được, trong lòng vợ chồng hai đứa biết là được rồi." Quả phụ Điền nhìn thấy động tác bên dưới của hai người, vẻ mặt đầy ý cười, ánh mắt chứa sự vui mừng.
Xử lý tốt đống đồ này xong, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu ngủ bù một giấc.
Phòng của bọn họ đã được quả phụ Điền quét dọn sạch sẽ, trong phòng vẫn có không ít đồ màu đỏ như trước, chăn đệm trên giường đã được đổi thành một bô mỏng hơn, chăn gối đều có màu đỏ tươi, nhìn rất vui mừng.
Một giấc ngủ này ngủ liền mạch đến tận buổi sáng ngày hôm sau.
Lúc Điền Chí Thành dậy, trong nhà đã được quét dọn sạch sẽ, gà trong sân đang ăn sáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng heo kêu ư ử ở sân sau.
Thế nhưng không thấy bóng dáng quả phụ Điền đâu, Lý Hoa Hương thấy đầu anh bu xù, buồn cười hỏi: “Sáng sớm tìm gì vậy?"
"Bà ngoại, mẹ cháu đâu?" Hôm qua, Điền Chí Thành định nói chuyện đưa cả nhà đến Kinh Thị, nhưng kết quả lại quên mất, buổi sáng nhớ ra, định báo trước một tiếng để mọi người chuẩn bị trước.
"Mẹ cháu đi tặng đồ, vài thứ hôm qua cháu mang về đó, sẽ về ngay thôi."
Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà họ Điên cũng không có thân thích gì, bình thường đều dựa vào sự giúp đỡ cũng những người trong thôn, có thứ gì tốt, chắc chắn cũng phải chia cho bạn bè hàng xóm một ít.
Một lát sau, Mục Hiểu Hiểu cũng thức dậy, quả phụ Điền cũng trở về.
Điền Chí Thành nói chuyện dẫn cả nhà đến Kinh Thị, quả phụ Điền nghe xong thì há hốc miệng, chưa kịp hoàn hồn lại. "Kinh Thị... ? Mẹ cũng có thể đi?" Trong ấn tượng của quả phụ Điền, đó là thủ đô, không phải chỗ người bình thường có thể đến.
Thấy nhà ông nội Điền Chí Thành khi trở về đều lái ô tô.
Tuy bây giờ nhà bà ấy cũng tích góp được chút tiên, nhưng quả phụ Điền nghĩ, đến Kinh Thị chắc chắn không đủ tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận