Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 164
Tâm trạng của Lý Hoa Hương lại có hơi sa sút, nhưng trước giờ cũng không than vấn gì.
Đến ngày hai mươi chín tháng chạp âm lịch, Triệu Trình tới nơi, mang theo đặc sản miền núi và một cái đùi cừu.
Quả phụ Điền nhìn thấy cái đùi dê kia liền phất tay: "Cháu đến thăm Chí Thành thôi mà, sao lại đem thêm nhiều đồ thế này, không cần đâu mà, tí nữa mang về hết đi."
Nhìn thôi đã biết không hề rẻ, vốn dĩ Điền Chí Thành cũng không săn sóc Triệu Trình nhiều gì cho cam, sao lại để người ta tốn kém cho được.
"Thím à, mấy cái đồ này thì có bao nhiêu tiên đâu, toàn là người khác cho cháu cả, mà cháu lại ăn không hết, có mang về cũng chỉ lãng phí thôi ạ ." Triệu Trình để đồ xuống, không đợi quả phụ Điền từ chối, đã kéo Điền Chí Thành qua một bên nói chuyện.
"Mẹ, mẹ cứ mang đồ vào bếp đi ạ, trưa nay nấu thêm hai món, để anh Trình Tử ở nhà mình ăn cơm." Điền Chí Thành biết hôm nay Triệu Trình đến tìm mình ắt hẳn tám phần là đồng hồ đã bán được hết, nếu không thì anh ta cũng không đặc biệt đến tìm mình làm gì. Đợi quả phụ Điền rời đi, Điền Chí Thành liền bảo Triệu Trình đi ra sân sau nói chuyện, hai người ngồi xổm bên vách nhà rơm phơi nắng.
"Chí Thành, anh đã bán hết sạch hai mươi cái đồng hồ rồi." Triệu Trình khoa tay múa chân, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng: "Một cái đồng hồ bán ra giá ba trăm đồng, tổng cộng thu về sáu nghìn đồng tiền rồi!"
Ngoài phí tổn là ba nghìn đồng ra, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một tháng, bọn họ đã thu về ba nghìn đồng tiền lợi nhuận.
Dù chia chác một một với Điền Chí Thành, thì thu nhập của anh ta vẫn sẽ cao hơn so với lúc làm việc thu mua lâm sản nhiều.
"Hôm nay đến đây, thứ nhất là đưa tiền cho em, thứ hai là muốn hỏi em, khi nào đi Bắc thị lần nữa." Triệu Trình xoa tay: "Bên anh vẫn còn rất nhiều người muốn mua, chúng ta làm ăn một lần thôi, gân như là ngang bằng với thu nhập của mấy tháng trời rồi."
Triệu Trình giờ đây đã nếm được trái ngọt, càng nóng lòng muốn kiếm được nhiều tiền hơn.
"Tạm thời không đi được." Điền Chí Thành lắc đầu: "Qua Tết em với Hiểu Hiểu phải đi lên Thượng Hải học tập, có lẽ phải chờ thích nghỉ với trường học mới xong, thì mới đi Bắc thị được." Đây chỉ là một cái cớ, lý do thật sự đó là Điền Chí Thành không muốn Triệu Trình quá tự cao.
Muốn mua được đồng hồ, điều kiện gia đình nhất định không tồi, nếu như trong quy mô nhỏ mua qua bán lại, kiếm được chút tiền cũng không sao cả.
Thế nhưng nếu là một số lượng lớn được bán ra, vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị người khác nhòm ngó, lợi nhuận của việc bán đồng hồ rất cao, khó tránh việc làm người khác thèm thuồng.
Anh và Triệu Trình đều xuất thân từ nông thôn, không có lai lịch thâm sâu gì, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Vậy được rồi." Triệu Trình có hơi thất vọng, nhưng anh ta cũng hiểu được phần nào, dù sao chuyện học hành cũng quan trọng hơn, đợi tốt nghiệp ra trường thì ăn theo lương nhà nước.
Đâu giống như bọn họ, trình độ văn hóa thì không có, chỉ đi làm được mấy công việc tay chân nặng nhọc.
"Anh Trình Tử, anh đừng vội." Điền Chí Thành động viên Triệu Trình, nói: 'Chờ em đi Thượng Hải xem xét tình hình trước đã, việc làm ăn của chúng ta khẳng định sẽ không đi xuống đâu, nhưng cũng cũng phải từ từ."
"Được, vậy anh nghe em.' Triệu Trình suy nghĩ một lúc, chỉ đành gật đầu.
Anh ta biết Điền Chí Thành đã khác trước kia nhiều lắm, từ hồi nói muốn kết hôn trở đi, con người đã dần dần thay đổi rồi, không giống như ngày trước biếng nhác, con người cũng ổn trọng và đáng tin hơn nhiều.
Mới ngày nào Điền Chí Thành còn lếo đãẽo theo sau anh ăn bám, ấy thế mà hôm nay đã đổi thành anh †a ăn theo Điền Chí Thành rồi, Triệu Trình có hơi dở khóc dở cười ngẫm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận