Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 110

Chương 110Chương 110
"Tốt tốt..." Lý Hoa Hương bị chọc tức không nhẹ, bà nhìn Vương Sơn: Lão đại, hiện tại nhà họ Vương là do Chu Thúy quyết định đúng không, là mẹ phí công nuôi con à?”
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con... con...'
Vương Sơn không biết nên mở miệng như thế nào, , Chu Thúy lại ngăn cản ông ta nói chuyện: "Mẹ, mẹ đừng nói đến công lao nuôi dưỡng ở đây, mẹ già rồi không phải do chúng con nuôi dưỡng mẹ sao, mẹ ở nhà họ Vương, ăn uống của nhà họ Vương, nhưng đừng để khuỷu tay mẹ quẹo ra ngoài."
"ý của cô là, không muốn dưỡng lão cho tôi?" Lý Hoa Hương hỏi.
"Mẹ, chuyện này phải xem mẹ có nguyện ý hay không? Con thấy mẹ rất thích ở nhà em gái đấy." Chu Thúy bĩu môi nói: "Chỉ là mẹ muốn ở nhà em gái, cũng phải nhìn xem nhà người ta có nguyện ý hay không, con người của con chính thích nói thẳng những lời nghe không êm tai, nhưng tâm địa con tốt, mẹ đã già rồi nên đừng nóng giận, nếu không người khác lại nói con không hiếu thuận."
Lời Chu Thúy nói rõ ràng đang nói về Lý Hoa Hương, nếu bà dám để khuỷu tay quẹo ra ngoài, thì bà ta không dưỡng lão nữa, điều khiến Lý Hoa Hương càng thương tâm chính là con trai bà, Vương Sơn cư nhiên ngồi xổm một chỗ không dám lên tiếng, giống như cam chịu lời Chu Thúy nói.
Lý Hoa Hương cảm thấy tâm bà thật lạnh, bà nhìn quả phụ Điền, hốc mắt nhịn không được nhòe ướt.
"Bà ngoại, có vẻ cậu cả và mợ cở không muốn nuôi dưỡng bà, bà cứ ở lại nhà cháu đi, Đạo gia có câu ở nhà có lão là có bảo, nhà cháu thiếu một bảo bối như bà." Điền Chí Thành đỡ cánh tay Lý Hoa Hương, nhìn Chu Thúy cười nói: 'Mợ cả, không cần biết nhà cháu có tiền hay không, dù có tiên cháu cũng không cho mợ mượn, mợ không cần lấy mấy cái cớ có ơn hay không có ơn cứu mạng hai mẹ con cháu, mẹ chỉ cần tính số lương thực mà hai mẹ con cháu đã nhận trong mấy năm trước, cháu sẽ trả lại gấp đôi số lương thực đó cho mợ, bảo đảm sẽ không nợ nhà mợ một xu một hào nào."
"Chuyện này sao có thể lấy lương thực ra tính." Chu Thúy không nghĩ tới một câu nói của Điền Chí Thành đã phá hỏng dự tính của bà ta, hơn nữa còn khẳng định sẽ không cho mượn tiền, chứ không phải không có tiền.
Điều này khẳng định trong tay nhà họ Điền có tiền, Chu Thúy có chút không cam lòng.
Điền Chí Thành đương nhiên nhìn ra sự không cam lòng trên gương mặt bà ta, trên mặt anh hiện sự trào phúng, anh khẽ cười nói: "Hoặc là chờ nhà mợ chết đói, cháu chắc chắn sẽ kéo một xe lương thực qua tiếp tế nhà mợ, như vậy cũng được nhỉ."
"Phi phi phi, cậu mới chết đói, cậu dám rủa nhà tôi à." Chu Thúy phun một bãi nước bọt, trừng mắt tức giận nhìn Điền Chí Thành.
"Rủa người khác thì cháu sẽ không, nhưng cháu biết đánh người, mợ không tin thì có thể thử xem." Điền Chí Thành đi lên trước hai nước, đôi mắt sắc lạnh, nhìn rất dọa người.
Chu Thúy sợ tới mức phải lùi về phía sau, cuối cùng bà ta ngã ngồi xuống đất.
"Phản rồi phản rồi, vấn bối muốn đánh trưởng bối." giọng Chu Thúy phô trương gào to hơn, bà ta vòng qua Điền Chí Thành, chạy đến bên người Vương Sơn rồi đánh cánh tay ông ta: "Ông là người chết rồi à, ông không thấy cháu ngoại trai của ông muốn đánh tôi sao.”
Vương Sơn tự biết bản thân đuối lý, nên không hé răng, ông ta không cách nào ngăn cản Chu Thúy, cũng cảm thấy thẹn với quả phụ Điền, nên vẫn cúi đầu im lặng.
"Hai đứa về đi, về sau đừng tới tìm em gái nữa, còn mẹ, hai đứa có tâm thì mỗi tháng gửi chút lương thưc, nếu không thì cứ coi như me đã chết rồi." Lý Hoa Hương đỡ ngồi xuống ghế, thanh âm bà có chút nghẹn ngào.
Chu Thúy vẫn chưa từ bỏ ý định vay tiền, bà ta lôi kéo quần áo Vương Sơn, muốn ông ta nói vài câu, nhưng Vương Sơn không nói lời nào, quần áo có bị kéo lộn xộn cũng không mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận