Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 177

Chương 177Chương 177
sau đó mua hai mươi khối than tổ ong ở nơi Triệu Kim Hoa giới thiệu, lại mua chút lương thực, dầu, gạo và mì về nhà.
Phiếu đều là phiếu gạo cả nước mà khi ở Kinh Thị bọn họ tìm Lê Thư để đổi, những phiếu không dùng hết thu được ở chợ đen Điền Chí Thành để lại hết cho quả phụ Điền.
Hai người tính nấu mì sợi đơn giản làm bữa tối, Điền Chí Thành làm chủ bếp, tới lúc đốt lò than lại không cháy, lật qua lật lại mấy lần, phải nhìn hàng xóm bên cạnh rồi học theo mới đốt được lò than lên.
Mỗi người một bát mì rau xanh, bên trong mỗi bát có hai giọt dầu mè, không thể gọi là ngon, nhưng hai người đều ăn rất thỏa mãn.
Lò than cũng dùng để đun nước ấm, trước tiên dùng để rửa sạch bát đũa, còn lại đều dùng để vệ sinh cá nhân.
Điều không tiện duy nhất đại khái chính là buổi tối đi vệ sinh chỉ có thể dùng ống nhổ, nếu không chỉ còn cách mặc quần áo chỉnh tề đi tới nhà vệ sinh công cộng.
Sau vài ngày thích ứng với nơi ở mới, cũng đến lúc khai giảng đại học. Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu cùng nhau ra khỏi nhà, mua cơm sáng ở đầu ngõ để ăn, sau đó không nhanh không chậm ởi tới trường học.
Đại học Giang ở Thượng Hải, cũng được coi trường đại học trọng điểm số một số hai, diện tích trường rất lớn, sinh viên cũng vô cùng đông đảo.
Mục Hiểu Hiểu cũng giống như các tân sinh viên xung quanh cô, háo hức nhìn ngắm khắp nơi, Điền Chí Thành lại không có cảm giác gì quá lớn, anh tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, hiện giờ cũng chỉ là học đại học lại một lân nữa mà thôi.
Đại học thời đại này vẫn giữ lại một số kiến trúc kiểu cũ, nhìn qua vô cùng cổ xưa, không giống ở hiện đại, số lượng kiến trúc cổ được bảo tồn rất ít ỏi, phần lớn đều bị dỡ bỏ để xây thành khu dạy học mới.
Mới ngày đầu tiên đi học, Mục Hiểu Hiểu có thêm mấy người bạn mới, Điền Chí Thành cũng quen được hai người, nhưng không nói chuyện nhiều.
Cơm trưa ăn ở nhà ăn trường học, lúc báo danh mỗi người đều được phát phiếu cơm và phiếu đồ ăn cho một tuần,
Hai vợ chồng mỗi người lấy hai món thức ăn, ăn với cơm vô cùng ngon lành, ít nhất ngon hơn nhiều so với cơm họ tự nấu tối qua.
Có thể làm bếp trưởng ở nhà ăn lớn, tay nghề nấu nướng đương nhiên không tồi, trình độ nấu nướng miễn cưỡng mới có thể nuốt trôi kia của Điền Chí Thành, có luyện thêm mấy năm cũng không đuổi kịp.
Cơm nước xong xuôi, Mục Hiểu Hiểu liền đề nghị bữa tối của bọn họ sẽ do cô nấu: "Hay là anh thử tay nghề của em, tối nay em không muốn ăn mì sợi nữa."
Điền Chí Thành chỉ biết nấu hai món, một là mì sợi, món còn lại chính là sủi cảo đông lạnh hâm nóng.
Mấy ngày nay Mục Hiểu Hiểu đều phải ăn mì sợi, tuy rằng đồ ăn kèm khác nhau, nhưng vân đều là mì phở. Là một cô gái từ nhỏ lớn lên ở Thượng Hải, cô vấn thích ăn cơm hơn.
"Vậy tối nay em nấu cơm đi, ngày mai anh nhất định sẽ không nấu mì nữa." Điền Chí Thành ngại đến đỏ cả tai, thầm nghĩ, buổi tối nhất định phải đọc lại cuốn sách nấu ăn kia mấy lần.
Đúng là Điền Chí Thành biết hầm canh, nhưng canh đó đều là mua nguyên liệu bán thành phẩm, cho vào nồi nước rồi cài đặt thời gian là xong, thời đại này nào có những thứ như vậy.
"Được ạ!" Mục Hiểu Hiểu liếc nhìn lỗ tai đỏ ửng của anh, vừa nói vừa cúi đầu nhịn cười.
Thực ra hai ngày trước Mục Hiểu Hiểu đã muốn tự nấu cơm, nhưng Điền Chí Thành ngăn cản không cho cô nấu, anh còn cho rằng cô chê anh nấu không ngon. Vì không làm tổn thương sự tự tin của Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu mới chần chừ chưa nói ra.
Chỉ là mãi tới hôm nay mới được ăn cơm, cô không muốn lại phải ăn mì tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận