Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 70
May mà Điền Chí Thành cũng không thấp, anh cao 1 mét 78, đứng ở lối đi nhỏ phía trên, cầm tay nắm cũng không cảm thấy mỏi.
Chẳng qua là mùa này chỉ sợ cái nóng nực, càng lúc càng nhiều người lên xe, trong xe nóng như cái lồng hấp vậy, mặc dù đã mở cửa sổ ra rồi, vẫn nóng đến nỗi người toát đầy mồ hôi.
Hơn nữa mỗi một người đều mang đủ loại đồ đạc, hỗn tạp các thứ mùi, thật khó nói.
Đợi sau khi xe khởi động, gió mát tràn vào trong xe, phân tán bớt mùi đi, cũng mát mẻ hơn.
Huyện Kinh cách thành phố cũng không xa, xe đi chừng bốn mươi, năm mươi phút là đến.
Xe dừng lại ở bến, cửa xe vừa mở ra, Điền Chí Thành liền vội vàng đi xuống.
Anh lau đi mồ hôi trên mặt, lấy hộp dầu cù là ( đâu sao vàng) đặt ở dưới mũi ngửi mấy cái, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Điền Chí Thành theo dòng người đi đến nhà ga, anh đứng ở trước cửa nhà ga, giống như chim lạc đàn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tới thành phố, nhà ga xưa nay là nơi giao lưu bốn phương, tụ hội đủ loại người, Điền Chí Thành dùng một đồng tiền hỏi người ta mấy thông tin.
Sau khi biết địa điểm chợ đen và địa chỉ mấy cửa hàng, Điền Chí Thành nhìn bảng tên đường, tìm đường đi đến chợ đen trước.
Chợ đen trong thành phố lớn hơn nhiều so với trong thị trấn chỉ bán mỗi lương thực và lâm sản, ở chỗ này không chỉ bán quần áo, còn bán đồ trang sức, mẫu mã nào cũng có đủ, ngay cả sách cũng có bán.
Điền Chí Thành nghĩ đến mấy vết gấp cũ mới trong sách của Mục Hiểu Hiểu, rõ ràng là do cô thường xuyên mở ra xem, Điền Chí Thành ngồi xuống trước sạp sách, định tìm mấy cuốn sách mua về cho Mục Hiểu Hiểu.
"Mấy quyển sách này bán như thế nào?" Điền Chí Thành phát hiện ở sạp sách có nhiều tác phẩm nổi tiếng, nhưng mà đa số đều là sách nước ngoài, cũng đều rất cũ, hiển nhiên là mua lại các nơi khác.
"Bên trái dày hai đồng, mỏng một đồng, bên phải dày tám hào, mỏng năm hào." Ông chủ sạp sách đội mũ rơm, ngồi bắt chéo hai chân, không hề có ý tiếp đón khách.
Điền Chí Thành lần đầu tiên thấy người bán hàng dửng dưng như vây, không khỏi liếc hắn ta môt cái, hắn mặc cái quần xà lỏn rộng với cái áo lót trắng, chỉ lộ ra cái cằm mới mọc râu, nhìn qua cũng trẻ tuổi.
Điền Chí Thành thu hồi ánh mắt lại, cúi đầu xuống, ánh mắt ở quét qua đống sách trong sạp.
Cuối cùng Điền Chí Thành chọn quyển é Tập thơ Shakespeare } , các tác phẩm khác anh đều thấy không phù hợp với cô gái đáng yêu mềm mại như Mục Hiểu Hiểu.
Mặc dù trên Taobao có rất nhiều sách để mua, nhưng chúng quá mới, hơn nữa thời gian xuất bản cũng là một vấn đề lớn.
Lúc tính tiền, Điền Chí Thành liếc thấy dưới chân chủ sạp sách rải rác một đống bài thi cấp ba, trong lòng động một cái.
Bây giờ là năm 77, sang năm sẽ có tin tức khôi phục lại kỳ thi đại học, đến lúc đó rất nhiều thanh niên tri thức sẽ nắm chắc lấy cơ hội này rời khỏi nông thôn trở về thành phố.
Cho tới bây giờ Điền Chí Thành vẫn chưa nghe Mục Hiểu Hiểu nói qua việc trong nhà, cho dù là lúc mời người làm mai đến cửa, Mục Hiểu Hiểu cũng không nói muốn gửi thư về hỏi trong nhà.
Rõ ràng quan hệ giữa Mục Hiểu Hiểu với người nhà không tốt lắm, nếu không nhà ai sẽ mặc kệ để một cô gái mềm yếu như vậy xuống thôn quê làm lụng.
Mặc dù Điền Chí Thành đã làm nông dân được mấy tháng, việc nhà nông không thể nói là thành thạo, nhưng cuối cùng anh cũng muốn đi vào thành phố, đồng thời anh cũng hy vọng Mục Hiểu Hiểu có thể tham gia thi đại học, được đi học đại học.
Tuổi của Mục Hiểu Hiểu không lớn, là tuổi thanh xuân, vẫn còn đang đi học.
"Ông chủ, bán đống sách bên cạnh ông cho tôi đi, ông tính xem hết bao nhiêu tiền."
"Được, dù sao cũng không ai mua."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận