Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 156
"Không phải em nói sẽ ở Kinh Thị chơi một tuần Sao, sao nay lại về sớm như vậy." Triệu Trình ném một chiếc khăn khô qua cho Điền Chí Thành, hỏi.
"Em có chút việc, chắc sẽ đi Kinh Thị vài chuyến nữa." Điền Chí Thành nhận lấy khăn rồi xoa xoa lau khô tóc, anh lấy một cái hộp từ trong túi ra.
"Trong đây có 20 chiếc đồng hồ." Điên Chí Thành mở chiếc hộp ra, đồng hồ bên trong được một lớp plastic mỏng bao lấy, để bảo hộ đồng hồ tránh việc cọ xát sây xước làm hư.
Đôi mắt Triệu Trình sáng lên, thân thể vốn lười nhác của anh trong nháy mắt liền đứng thẳng.
"Được lắm!" Triệu Trình nhìn mấy chiếc đồng hồ trong hộp, anh ta vỗ võ cánh tay Điền Chí Thành nói: "Con đường anh đã tìm được rồi, ngày mai anh có thể bán hết số đồng hồ này."
Mấy ngày nay Triệu Trình không đến nông thôn thu mua hàng hóa, ngoại trừ việc đi tìm nguồn thu mua đồng hồ, thì chỉ ngốc ở nhà chị hai, nói thật, anh †a ở nhà chán lắm rồi.
"Anh Trình, khi đến Kinh Thị, em phát hiện mấy cửa hàng kinh doanh bên kia bán nhiều đồ vật hoa hòe lòe loẹt, em nghĩ đồng hồ không phải mặt hàng chúng ta có thể kinh doanh lâu dài được đâu, lần này em lại đi Kinh Thị, sau khi em trở về sẽ thương lượng việc kinh doanh khác của chúng ta."
Dù sao đồng hồ không phải là hàng mau hư hỏng, một chiếc đồng hò dùng mấy năm nếu được bảo quản tốt sẽ không hư hao gì.
Anh cùng Triệu Trình ở thị trấn chỉ có thể kinh doanh đồng hồ được lần này, người ở huyện này tuy không ít nhưng người có điều kiện để mua thì lại ít, loại mặt hàng như đồng hồ không phải ai cũng mua nổi.
"Em có một người chú đang làm giám đốc tiêu thụ ở xưởng máy móc, chú ấy có một người bạn kinh doanh cửa hàng, các loại cửa hàng bên đó kinh doanh nhiều mặt hàng đa dạng, lợi nhuận kiếm được không tệ. Em nghĩ chúng ta không cần tập chung vào một loại mặt hàng như đồng hồ, có thể thử những mặt hàng khác, tóm lại chúng ta không thể chỉ có một nguồn lợi nhuận."
Ngoại trừ đồng họ, anh sẽ mang đến cho Triệu Trình nhiều con đường kiếm tiền khác, dù sao người anh này đã giúp đỡ anh nhiêu như vậy, ngoại trừ việc ngừng thu mua hàng hóa ở nông thôn, anh không thể hố Triệu Trình thêm nữa.
Tuy Điền Chí Thành muốn hợp tác với Triệu Trình kinh doanh mặt hàng khác, nhưng mấy năm nay những người buôn bán như bọn họ đều chịu sức ép của bên trên, không thể vượt rào mà kinh doanh quá lớn khiến bên trên chú ý.
Bọn họ cần chờ hai năm nữa, lúc đó chính sách của nhà nước sẽ nới lỏng hơn, anh sẽ hợp tác chính thức với Triệu Trình, hai người sẽ cùng nhau kiếm tiền
Với tình hình trước mắt, chỉ có thể kiếm chút tiền sống qua ngày thôi.
Triều Trình nghe lời Điền Chí Thành nói, anh ta đương nhiên hiểu, người chú của Điền Chí Thành có năng lực như vậy, ý tưởng cùng con đường kinh doanh chắc chắn còn lợi hại hơn anh ta nhiều.
"Được, em muốn bán đồ gì thì bán cái đó, em cứ mang hàng về đây, anh chắc chắn với em sẽ bán ra ngoài hết." Triều Trình đảm bảo cười.
"Anh Trình, anh cứ chờ đi, không tới ba năm, em khẳng định chúng ta có thể mua một căn nhà lớn trong thành phố." Điền Chí Thành đưa ra lời thê son sắt với Triều Trình.
Hiện tại giá nhà ở thành phố không đắc lắm, 10 đồng tiền một mét vuông, một căn nhà 120 mét vuông có giá không đến một vạn.
Chỉ cần bọn họ kinh doanh có lợi nhuận lâu dài, thì mua một hai căn nhà không là vấn đề lớn đối với họ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh, Triệu Đông Mai đã trở về nhà sau khi mua xong đồ ăn, Triệu Trình đặt hộp chứa đồng hồ ở ngăn tủ rồi khóa kỹ.
Giữa trưa Điền Chí Thành ở nhà hai chị em nhà Triệu Đông Mai ăn cơm, ăn xong anh chào tạm biệt người nhà Triệu gia rồi đi mua vé xe lửa để ngày hôm sau đến Kinh Thị
Bạn cần đăng nhập để bình luận