Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 219
"Để chú nhờ người khác giúp cháu tìm xem, việc thuê kho hàng này có gấp không?" Điền Lộ Bình hỏi.
"Cháu vốn dự định hôm nay sẽ về trường học, chuyện thuê kho hàng cháu chỉ mới nghĩ đến, không phải lúc này cháu mới tìm đến chú sao?" Điền Chí Thành cũng biết đến việc việc tìm kho hàng khá đột ngột, mà yêu cầu của anh lại nhiều, chắc chắn không dễ tìm được kho hàng như ý của anh nhanh như vậy.
Bất quá việc tìm kho hàng sớm một chút, liên kết kho hàng ảo trên Taobao và hiện thực với nhau, lúc đó anh mới bớt được nhiều việc trên người.
"Được rồi, cháu đợi chút, để chú tìm người hỏi." Điền Lộ Bình cũng nhìn ra Điền Chí Thành khá gấp gáp, ông nhớ đến một người bạn, người này có một tòa từ hợp viện để trống không sử dụng đến.
Điền Lộ Bình suy nghĩ một hồi, rồi dẫn Điền Chí Thành lên xe đi tìm kho hàng thích hợp.
Hai người chạy mấy vòng Kinh Thị, lúc sau Điền Lộ Bình mới tìm được một tòa tứ hợp viện thuộc quyền sở hữu của một người bạn của ông, có thể thuê để làm kho hàng, cũng khá thích hợp với yêu cầu của Điền Chí Thành.
Xung quanh tòa tứ hợp viện này không phải rất hẻo lánh ít người qua lại, mà do mấy nhà xung quanh đã bị thu hồi, sau này tuy được trao trả lại cho người dân, nhưng vẫn ít người chịu ở đây, cách nơi này không xa có một xưởng máy móc, nên thường xuyên có người qua lại đi ngang qua nơi này.
Tòa tứ hợp viện không lớn, so với nhà Lê Thư đang ở còn nhỏ hơn một chút, trong phòng đều trống rỗng, cũng đỡ việc dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần quét dọn đơn giản một chút là có thể dùng được.
Tiền thuê cũng không đắc, bởi vì tòa tứ hợp viện này do bạn Điền Lộ Bình giới thiệu, một tháng chỉ cần trả 40 đồng là thuê được nơi này, đối với Điền Chí Thành thì giá này quá rẻ.
Điền Chí Thành thanh toán luôn tiền thuê trong một năm, sau đó anh dọn đẹp tro bụi cho mấy phòng trống, rồi khóa cửa rời đi.
Trước khi rời đi Kinh Thị, Điên Chí Thành đã nói chuyện về kho hàng cho Lê Thư biết, để khi nào ông muốn lấy hàng thì trước tiên gửi thư đặt hàng cho anh biết, ghi rõ tên mặt hàng cùng số lượng là được, anh sẽ để người giao hàng đến kho hàng, đến lúc đó ông chỉ cần đến kho hàng lấy được.
Lê Thư đã hợp tác với Điền Chí Thành một khoảng thời gian rồi, sự tín nhiệm giữa hai bên vẫn phải có, nên Điền Chí Thành giao chìa khóa kho hàng cho Lê Thư, lúc này anh mới yên tâm ngồi lên xe lửa về Thượng Hải.
Việc đầu tiên khi Điền Chí Thành trở về Thượng Hải, chính là đến chợ để quan sát tình huống khi Triệu Trình mở cửa hàng như thế nào.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên người đi trên đường càng nhiều hơn ngày thường, chỗ cửa chợ cũng tấp nập người thường xuyên ra vào.
Từ xa Điền Chí Thành đã nhìn thấy không ít người tập chung trước quầy hàng của Triệu Trình, vì anh khá cao, hơn phân nửa cái đầu lộ ra thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Nhiều người vây xung quanh mồm năm miệng mười hỏi giá hàng hóa, Triệu Trình vẫn bình tĩnh không rối loạn, nụ cười tươi trên gương mặt không thay đổi.
Không ít khách hàng sau khi mua xong món đồ họ chọn, còn nói với Triệu Trình lần sau ưu đãi giá cho họ một chút, Triệu Trình vẫn giữ nụ cười trên môi mà đáp ứng tất cả.
Chờ đến khi khách hàng vơi bớt dần, Điền Chí Thành mới đi đến.
"Chí Thành, sao vừa rồi em không qua đây." Triệu Trình đã phát hiện Điền Chí Thành từ lâu, nhưng khách hàng bên anh ta nhiều quá, anh ta cũng không thể bỏ rơi khách được, anh ta nhìn Điền Chí Thành cầm trên tay một túi hành lý: "Em mới từ Kinh Thị trở về à?"
"Em mới từ xe lửa xuống, muốn qua đây thăm anh trước, một lát lại chạy về trường học." Điền Chí Thành cười cười, hỏi: "Anh Trình, thế nào rồi, buôn bán có tốt không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận