Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 60
Anh giả vờ mò mẫm trong túi của mình, nhưng thật ra là anh đang mở Taobao và mua cái đánh dấu trang sách cổ điển.
Điền Chí Thành nuốt bánh tai heo xuống, đưa thẻ đánh dấu trang tới trước mặt Mục Hiểu Hiểu: "Cái này tặng cho cô.'
"Đây là...
Thẻ đánh dấu trang được làm bằng đồng tỉnh xảo, toàn thân là màu vàng kim, trên đầu là chạm rỗng điêu khắc các lầu hoàn vũ, Mục Hiểu Hiểu nhất thời nhìn có chút ngây ngốc.
"Thật đẹp, cảm ơn." Mục Hiểu Hiểu ngước mắt nhìn Điền Chí Thành, cầm thẻ đánh dấu trang sách, khóe mắt hơi ửng hồng.
"Ngày mai nếu trời còn mưa, chúng ta đi lên thị trấn đi, đến lúc đó cô xem muốn mua cái gì nhân dịp trong khoảng thời gian này mua về, nếu không chờ thu hoạch vụ thu, lúc ấy chắc chắn là lại bận không thể đi được."
Sự xuất hiện của Điền Kiến Thiết khiến Điền Chí Thành trở nên gấp gáp, tuy nói Mục Hiểu Hiểu không nhất định thích đối phương, nhưng Điền Kiến Thiết trong lòng nhớ thương Mục Hiểu Hiểu, điểm này liền cũng đủ làm Điền Chí Thành khó chịu.
Huống chỉ Điền Kiến Thiết còn ở sau lưng toan tính sắp đặt cho anh một tội lưu manh.
Điền Kiến Thiết bề ngoài nhìn nhã nhặn vô hại, nhưng lòng dạ rất thâm độc, tội lưu manh ở giai đoạn này vẫn rất nghiêm trọng, nếu như anh bị bắt, chắc chắn sẽ không thể cưới Mục Hiểu Hiểu.
Điền Chí Thành tự nhiên nghĩ muốn ở chung với Mục Hiểu Hiểu, hai người nảy sinh tình cảm, người khác tự nhiên sẽ không thể chen vào được.
"Nói sau đi, chưa chắc ngày mai trời sẽ mưa." Giọng nói của Mục Hiểu Hiểu hơi nhỏ, trong lòng cô cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến việc đi cùng với Điền Chí Thành, ngay lập tức có chút bối rối.
Cũng lâu rồi cô chưa đi lên thị trấn mua đồ, hàng tháng mẹ cô bên kia sẽ gửi tiên đầu đặn cho cô, có lẽ vì thấy áy náy, hoặc cũng có thể là bồi thường, đối phương không hề keo kiệt với cô về mặt kinh tế.
Mục Hiểu Hiểu cũng không kiêu ngạo từ chối, dù sao sống ở nông thôn sinh hoạt cũng khó khăn, không có đối phương gửi tiền về, cô cũng không thể sống tốt như vậy được.
"Ngày mai chắc chắn trời sẽ mưa, sáng mai tôi sẽ đến đón cô."
Đã hơn một tháng nay trời không mưa, mặt đất khô cằn, cô phải gánh nước tưới ruộng, một khi mưa xuống, cứ ba bốn ngày không dứt, chỉ hy vọng ngày mai mưa không quá lớn.
Dù sao lúc này cũng không có xe buýt, chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi bộ.
"Tôi không hứa với anh."
"Vậy tôi cũng đến, cô cứ chờ tôi đi." Điền Chí Thành không hề khó chịu khi bị từ chối, ngược lại vẫn mỉm cười như trước, một cô gái mạnh mẽ sợ bị đàn ông làm cho vướng víu, chỉ có da mặt dày mới có thể ôm được người đẹp và.
Nếu như Điền Kiến Thiết dùi kinh mài sử nửa năm cũng không hề quen biết ai, thì nguyên bản thân có thể coi là làm chuyện tốt duy nhất, đó chính là đẩy Mục Hiểu Hiểu xuống sông.
Nếu không, anh cũng không thể nhặt được món quà lớn như vậy, may mắn nhận được một đối tượng đẹp như hoa.
Tác giả có lời muốn nói: Điền Chí Thành: Làm ơn kêu ta Hiểu Hiểu cầu vồng!
Điền Chí Thành rời đi ngay sau đó, bên ngoài mưa dần trở nên lớn hơn, gió thổi qua, thuận theo đó hắt vào trong phòng, trong nháy mắt làm ướt rèm cửa sổ, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy ra đóng lại cửa sổ lại và lau khô bàn ướt. "Hiểu Hiểu, sao em không đi ra ngoài chơi." Mai Quyên từ bên ngoài trở về, trên tay cầm hai cuộn bông len: “Chị đang học đan áo len với người khác, chờ học xong, về sau mùa đông cũng có thể đan áo len mặc rồi."
"Chị Tiểu Quyên, chị vừa thông minh lại khéo tay, một khi học nhất định sẽ học được, nhưng em không thể." Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, cô thật sự không có hứng thú với việc đan len, có thời gian cô tình nguyện đọc lại "Thép đã tôi thế đấy" một lần nữa.
"Ít nhiều gì cũng phải thử học một chút chứ, chờ em kết hôn sinh con, chẳng lẽ không muốn làm cho đứa nhỏ một cái sao?"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận