Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 77

Chương 77Chương 77
Điền Chí Thành cầm cái chân gà bỏ vào trong miệng, tuy rằng chưa có ngon miệng lắm, nhưng cũng không có khác nhau mấy, lúc này ít nguyên liệu mà có thể làm thành như vậy, Điền Chí Thành đã rất thỏa mãn.
"Mẹ, mẹ cho sang đây để con mang cho Hiểu Hiểu một ít." Điền Chí Thành cầm cái bát không, đưa cho quả phụ Điền.
"Còn cần con nói sao." Quả phụ Điền trừng mắt nhìn Điên Chí Thành một cái, từ trên bàn câm một cái chậu men đậy nắp, đưa cho Điền Chí Thành: "Con ăn xong cũng không biết xấu hổ mà đưa cho Hiểu Hiểu, bưng cái này đi."
Điền Chí Thành mở nắp lên nhìn, bên trong số lượng còn không ít, hơn nữa cái chậu men trắng này còn mới, hoàn toàn khác với những cái chậu sứ cũ.
Rõ ràng là muốn tặng cho Mục Hiểu Hiểu, Quả phụ Điền cố ý cầm cái mới ra.
"Con mang chân gà cho Hiểu Hiểu trước, sau đó quay về ăn cơm." Quả phụ Điền vừa thúc giục, vừa đẩy con trai ra phòng bếp.
Điền Chí Thành bưng bưng chậu men vào phòng một chuyến, lúc ra ngoài trong tay còn thêm mấy thứ đồ nữa.
Mặc dù đã vào thu, nhưng ban đêm ở nông thôn vẫn có hơi nóng như cũ, cửa sổ của viện thanh niên trí thức đều mở rộng ra, ánh nến trong sáng, đôi khi còn có thể nhìn thấy bóng người xuyên qua cửa sổ.
Mục Hiểu Hiểu ở tâng một, phía bên ngoài cửa sổ là một bụi cây, Điền Chí Thành không muốn quấy rầy đến những người khác ở viện thanh niên trí thức, liền chạy đến đằng sau cửa sổ ký túc xá của Mục Hiểu Hiểu.
Bụi cây lướt qua cánh tay và bắp chân trần trụi của Điền Chí Thành, ngoại trừ có hơi đau, thì còn hơi ngứa.
Trong ký túc xá âm thanh các thiếu nữ ríu rít nói chuyện khiến người ta chú ý, Mục Hiểu Hiểu rất ít chen vào nói, nghe được đoạn thú vị cũng chỉ cười vài tiếng theo.
"Hiểu Hiểu...' Điền Chí Thành nhỏ giọng hô một câu, giây tiếp theo có người vươn đầu từ cửa sổ ra.
"Ai nha, Hiểu Hiểu là đối tượng của cô." Người nói chuyện là một cô gái mặt tròn, kích động đến nỗi đập đầu vào cửa sổ.
"Không sao chứ, mau xoa xoa." Mục Hiểu Hiểu vội vàng đi qua xem xét, thấy mặt đối phương đầy bỡn cợt nhìn chằm chằm chính mình, Mục Hiểu Hiểu ngay lập tức dừng lại động tác xoa đầu cho cô.
"Tự mình xoa đi." Mục Hiểu Hiểu đi đến bên cửa sổ, hơi cúi đầu nhìn Điền Chí Thành phía dưới, nhỏ giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Điền Chí Thành không đáp lời, đưa chậu men: "Mau cầm lấy, đây là chân gà trộn rau mẹ tôi làm, mùi vị mới rất mới, mang cho cô nếm thử."
Mục Hiểu Hiểu thò nửa người ra, vừa mới nhận chậu men, thì Điền Chí Thành lại đưa thêm đồ vật, Mục Hiểu Hiểu đành phải để chậu men trước lên bàn trước rồi mới đi ra cầm đồ trong tay Điền Chí Thành.
"Hôm nay lên thành phố có đi ngang qua tiệm sách, tìm được quyển sách, bây giờ nhàn rỗi, mà cô lại không thích ra ngoài, có thể giữ lại đọc giết thời gian." Điền Chí Thành ngửa đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, giọng nói thư lãng ôn hòa.
Mục Hiểu Hiểu nghe, đầu không tự giác nghiêng nghiêng, cô có thể cảm giác được lỗ tai mình hơi hơi nóng lên.
"Thay tôi cảm ơn mẹ." Trong lòng Mục Hiểu Hiểu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cũng cảm ơn anh."
"Nhớ ăn chân gà, còn có bánh quy cũng không thể để lâu." Mặt Điền Chí Thành đầy tươi cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi trước."
Mục Hiểu Hiểu nhìn Điền Chí Thành xoay người rời đi, rồi lại thỉnh thoảng quay đầu, giống như đang xác định xem cô có nhìn anh hay không, bỗng nhiên Mục Hiểu Hiểu bật cười.
"Hiểu Hiểu, Điền Chí Thành lại cho cô đồ gì vậy."
Mục Hiểu Hiểu vừa mới thu người mình từ cửa sổ về, đã phải chịu những chất vấn trêu ghẹo của các bạn học cùng ký túc xá, Mục Hiểu Hiểu cất sách và hộp sắt xuống dưới bàn, sau đó mở ra chậu men ra.
"Đây là chân gà trộn rau quả phụ Điền làm, mọi người cũng cùng nhau nếm thử đi." Mục Hiểu Hiểu chia sẻ với mọi người, mọi người cũng không khách khí, sôi nổi tiến lên duỗi tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận