Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 99

Chương 99Chương 99
Điền Chí Thành đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, anh chớp mắt nhìn, kìm nén lại lửa giận trong mắt, cười nói: "Bà ngoại, cháu đã lớn rồi, từ lâu đã không còn ăn kẹo đường nữa."
"Nói bậy, bao nhiêu tuổi mà lớn, cầm lấy ăn đi."
Cho dù Điền Chí Thành có bao nhiêu tuổi, ở trong mắt Lý Hoa Hương, anh vẫn là một đứa trẻ không được ăn kẹo sẽ khóc, kẹo đậu phộng này lúc Tết người ta tặng cho bà, bà không nỡ ăn, cho cháu trai cháu gái mấy cái, còn lại đều cất giữ để phần cho Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành không còn cách nào khác đành nhét gói kẹo vào túi quần, sau đó giúp Lý Hoa Hương thu dọn quần áo.
Vợ chồng Vương Sơn và Chu Thúy đi làm về vác cuốc từ bên ngoài vào, Chu Thúy đặt cái cuốc ở cửa, thấy cửa phòng Lý Hoa Hương mở, lập tức mặt liền biến sắc.
"Không biết mẹ anh lại lén cho cháu trai ngoại thứ gì tốt rồi, suốt ngày chỉ biết lo cho người ngoài." Giọng Chu Thúy quái gở khó chịu, vặn vẹo đi vào phòng Lý Hoa Hương.
"Ơ, mẹ, mẹ thu dọn quần áo để làm gì thế?" Chu Thúy vừa vào phòng liền dùng ánh mắt tinh ranh nhìn xung quanh.
"Cậu, mợ.Điền Chí Thành nhìn thấy Vương Sơn đi vào phía sau Thúy Hoa, thản nhiên chào hỏi, sau đó giải thích nói:"Cháu định dẫn bà ngoại sang ở nhà cháu mấy ngày, tiện để dự lễ kết hôn của cháu, nếu cậu mợ rảnh rỗi cũng có thể tới uống ly rượu mừng với cháu.
"Kết hôn là chuyện tốt, ngày hôm nào vậy?" Vương Sơn nghe thấy thế trên mặt cũng hiện lên nụ cười, dù sao cũng là cháu trai mình, ông cũng mừng cho nó.
Ngược lại Chu Thúy lại coi thường, nhà họ Điền nghèo như vậy, còn có thể cưới được vợ sao? Chắc chắn là kiểu người không ai thèm lấy, Chu Thúy bĩu môi, nhìn thấy trái cây với túi bánh quy trên đầu giường Lý Hoa Hương mặt mới bớt khó chịu một chút.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Coi như Điền Chí Thành hiểu chuyện còn biết mang đồ tới, nhưng bà lại nghĩ tới nhà góa phụ Điền nghèo rớt mồng tơi như vậy, chắc chắn đồ mang tới cũng không phải là thứ gì tốt.
Bà liếc nhìn Điền Chí Thành một cái, đang định nói thì phát hiện túi quân anh phồng lên, nghĩ tới Lý Hoa Hương luôn thích lén lút đưa đồ cho Điền Chí Thành, sắc mặt Chu Thúy lâp tức tối sầm lại " Dù sao thì cũng là đứa cháu ngoại yêu quý của bà mà, cháu trai kết hôn bà ngoại đương nhiên là vui mùng rồi, bà ngoại lại cho cậu thứ tốt gì rồi đúng không, lúc Quân Quân nhà tôi kết hôn không có cái gì cả, rốt cuộc thì cháu ngoại vẫn hơn." Chu Thúy quái gở nói.
Thấy nụ cười trên mặt Điền Chí Thành dần biến mất, Vương Sơn không khỏi kéo tay áo Chu Thúy mấy cái, cố gắng ngăn bà ta bớt nói vài câu.
Lý Hoa Hương đã già rồi chân lại bị tật, có thể tích góp được cái gì, là con trai ông đều biết hết, Chu Thúy suốt ngày chỉ để ý đến chuyện Lý Hoa Hương có đem cho người khác hay không, đến cả Vương Sơn cũng cảm thấy xấu hổ thay.
Điền Chí Thành mặc kệ không thèm để ý đến, anh giúp Lý Hoa Hương thu dọn đồ đạc xong, đỡ bà ấy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Vương Sơn, anh nhân tiện nói: "Cậu cả nếu không có bận gì thì báo một tiếng cho cậu hai giúp cháu với, nếu cậu ấy có rảnh thì đến uống rượu mừng với cháu, nếu bận thì không đi cũng được."
"Có rảnh, nó có rảnh đấy." Vương Sơn gật đầu, Chu Thúy đứng ở sau lưng nhéo ông mấy cái.
Sau khi Điền Chí Thành đi nhờ xe bò một người trong thôn đưa Lý Hoa Hương đi, Chu Thúy liền nháo ầm lên, cãi nhau một trận to với Vương Sơn. Xe bò đưa Lý Hoa Hương thẳng đến cửa nhà góa phụ Điền, Điền Chí Thành đỡ Lý Hoa Hương xuống xe, đưa cho chủ chiếc xe bò một đồng coi như tiền xe, đối phương cũng vui vẻ nhận lấy trở về.
"Bà ngoại, chúng ta vào nhà thôi." Điền Chí Thành đỡ Lý Hoa Hương, bà nhìn qua sân, vẻ mặt đầy khiếp sợ kinh sợ, bà nắm tay anh hỏi: "Đây là nhà ai vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận