Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 143

Chương 143Chương 143
Cửa hàng Hữu Nghị cách cửa hàng Tổng Hợp không xa, hai nơi chỉ cách nhau hai con phố, xung quanh đều trống trải, đường xá đều rộng rãi thông thoáng, trên đường xuất hiện không ít xe con cùng người đi bộ qua lại.
Sau khi bước vào cửa hàng Hữu Nghị, đập vào mắt Điền Chí Thành là một luồng khí thượng lưu cao cấp của thời đại này hiện hữu ở mọi ngóc ngách nơi đây, dù trong mắt anh cửa hàng này như đang trang trí theo phong cách phục cổ.
Điền Lộ Bình bỏ ra 120 đồng để mua một cây bút máy, lúc ông trả tiền rất dứt khoát không có chút do dự luyến tiếc số tiền lớn này, nếu chuyển đổi sang đời sau, ông đã chỉ hơn một vạn nhân dân tệ cho cây bút máy này.
Điền Chí Thành nhớ tới bản thân anh ở đời trước từng dùng cây bút máy được anh cho là có giá tốt nhất, 100 ngàn nhân dân tệ, lúc đó anh rất quý trọng cây bút máy ấy, sau này smartphone phổ biến, thì anh không còn dành thời gian để dùng bút máy viết chữ nữa.
Hai người sau khi mua bút máy xong liền chuẩn bị rời đi, lại trùng hợp gặp được Trần Tú cùng Mục Hiểu Hiểu đã mua đủ đồ vật đang trên đường về nhà, cả hai dì cháu đều xách trên người bao lớn bao nhỏ chứa không ít đồ vật.
"Lộ Bình, Chí Thành, hai người mau giúp chúng tôi xách chút đồ về nhà đi." Trần Tú nhìn thấy cả hai người Lộ Bình Chí Thành như nhìn thấy cứu tinh, bà vội vàng nhờ vả.
"Chị dâu à, chị mua bao nhiêu đồ vậy, tiên lương tháng này của anh cả chắc lại hết rồi." Điền Lộ Bình nhận lấy mấy túi đồ có chút nặng tay từ người Trần Tú, ông trêu chọc nói.
"Đều là đồ của hai cha con anh cả em đấy, đương nhiên phải dùng tiền của ông ấy mua rồi." Trần Tú cười vui vẻ nói.
Trên tay Mục Hiểu Hiểu cũng có ba cái túi, Điền Chí Thành nhận mấy cái túi từ trên tay cô, anh cầm trên tay thử suy đoán cân nặng của mấy cái túi này, liền phát hiện mấy cái túi trên tay anh cũng không nặng lắm.
Mọi người đi xe bus trở về nhà, Trân Tú cố gắng giữ Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành lại ăn cơm tối rồi hãng về, vì lý do này mà bà còn dặn nhà làm cơm sớm hơn mọi ngày.
Khi Điền Cận trở về nhà, phát hiện cơm tối đã chuẩn bị xong trước ngày thường nửa giờ: "Mẹ, sao hôm nay ăn sớm vậy?" "Con cả ngày toàn đi ra ngoài, ăn sớm hay không thì liên quan gì đến con." Vừa lúc Trần Tú bưng canh ra.
"Chí Thành cùng Hiểu Hiểu ở lại làm khách, ăn sớm một chút rồi trở về sớm, buổi tối trời lạnh rất nhanh.”
"A." Điền Cận gãi gãi đầu, nhìn Điền Chí Thành nói: "Đúng rồi, em họ Chí Thành, hai ngày nữa trường chúng ta có biểu diễn văn nghệ, các em nếu rảnh, có thể đến xem, rất thú vị đó."
"Chúng ta có thể đi sao?" Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu tỏa sáng, rất có hứng thú với chuyện này, cô đã nghỉ học từ lâu, cô cũng không biết trường học lớn trông như thế nào.
"Có thể, đến lúc đó thì người nhà của các bạn học cũng đến rất nhiều, các em đến sớm một chút mà chiếm vị trí, nếu không thì chỉ có thể đứng ở sau nhìn thôi." Điền Cận gật đầu nói.
"Sao con không chiếm vị trí giúp các em trước đi?" Trần Tú ngẩng đầu nói.
"Mẹ, con làm bên hậu cần, cả ngày đều vội vội vàng vàng, mà trường học không cho chiếm chỗ trước, nếu ai cũng chiếm chỗ trước, người đến sau chỉ có thể ngồi đằng sau, năm nay cũng không giống mọi năm, năm nay còn có các trường khác đến diễn nữa." Điền Cân cảm thấy khá bất đắc dĩ bèn nói. "Không sao đâu, con với Hiểu Hiểu cũng chỉ đến chơi thôi, đến sớm một chút để xem trường học cũng được.' Điền Chí Thành nói.
"Được rồi, đừng mải nói chuyện nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Trần Tú cười nói với mọi người.
Sau khi ăn cơm xong thì bên ngoài trời cũng vừa tối, Trần Tú để Điền Cận đưa Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu trở về.
Ban đêm gió nhẹ thổi, lạnh lẽo đến thấu xương, Điền Cận đưa Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đến cổng lớn, Điền Chí Thành bảo Điền Cận mau trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận