Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 184

Chương 184Chương 184
Lê Thư thấy vẻ mặt Điền Chí Thành không hề gợn sóng, không khỏi trêu ghẹo: "Cháu kiếm được nhiều tiền, không để một hai trăm trong mắt."
"Chú Lê, chú đừng trêu cháu, số tiền cháu kiếm được đều là số tiền cháu vất vả mới có được, một hai đồng không chê ít, một ngàn hai ngàn cũng không chê ít." Điền Chí Thành cười, nói: "Bây giờ cháu định đi tìm chú Lộ Bình, không biết chú ấy có ở nhà không."
"Dạo này ông ấy rất bận, cháu đến cũng không chắc có thời gian gặp cháu. Lâu rồi chú cũng chưa gặp ông ấy." Chú Lê nói.
"Vậy chỉ đành để lần sau." Điền Chí Thành thấy hơi tiếc nuối, anh còn muốn hỏi chuyện nước hoa, lâu như vậy rồi, chẳng lẽ nữ thương nhân nước ngoài kia không có ý tưởng gì sao?
Thế nhưng anh muốn cũng không có ích gì, thời gian không đợi người, giao xong hàng, anh có thể trở về, trở vê sớm anh cũng yên tâm hơn một chút.
Điền Chí Thành tạm biệt Lê Thư: "Chú, lần sau chú cần hàng, hãy gửi thư trước nửa tháng cho cháu, cháu nhận được thư sẽ lập tức giao hàng đến đây."
Điền Chí Thành và Lê Thư đã trao đổi địa chỉ, sau này gửi thư cũng tiện. "Tháng sau cháu lại phải đến một chuyến, chú dự đoán mỗi tháng cháu phải lên thành phố một chuyến." Quầy hàng của Lê Thư không nhỏ, số hàng bây giờ Điền Chí Thành giao đến, cũng chỉ đủ tiêu thụ trong hơn nửa tháng.
Đây không phải là do Lê Thư nhớ Điền Chí Thành từng nói cái gì mà, tiếp thị bỏ đói, đúng lúc đầu năm Điền Chí Thành phải đến Thượng Hải, khoảng thời gian đó họ mất liên lạc.
Trong khoảng thời gian này, buộc phải thực hiện tiếp thị bỏ đói, hiệu quả cũng không tệ lắm.
"Cháu trở về xem sao đã." Điền Chí Thành không đồng ý ngay, lý do xin phép bây giờ vẫn là bịa đặt. Nếu một tháng đến Kinh Thị một lần, anh cũng không thể nói rằng mỗi tháng đều đưa mẹ đi thăm người thân được.
Trước không nói đến vấn đề người không chịu được, tiền vé xe đi lại cũng không ít, trong nhà chỉ có một quặng mỏ mà thôi.
Xem ra vân phải nghĩ lý do đặc biệt, tốt nhất là có thể xin phép thường xuyên.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo kho hàng của anh và Taobao có ràng buộc với nhau. Nếu kho hàng của anh có thể đặt cố định ở một chỗ vậy là tốt rồi, như vậy không cần phải giả vờ để vân chuyển hàng hóa. Trước khi đi, Điền Chí Thành tiêu xài hết hai trăm đồng, mua hai cái bút máy, một hộp kem trang điểm, còn có vài thứ lặt vặt khác.
Khi trở về Thượng Hải đã là giữa trưa ngày hôm Sau.
Lần này đi từ Thượng Hải đến Kinh Thị, tính đâu ra đấy cũng chỉ mất hai ngày, nhưng Điền Chí Thành vừa xuống xe, đã vội vàng đến trường học.
Lúc này vẫn đang trong giờ học, Điền Chí Thành đi tìm thầy hướng dẫn trước, chuẩn bị xin nghỉ phép.
Thầy hướng dẫn thấy anh trở về nhanh như vậy còn thấy hơi ngạc nhiên: "Trở về nhanh vậy sao, đưa mẹ em đến Kinh Thị rồi sao?”
Điền Chí Thành thấy ánh mắt ngạc nhiên của thầy hướng dẫn, trong lòng khẽ động, ôi mẹ ơi, xem ra còn phải viện cớ này dài dài, chờ con nghỉ về nhà, chắc chắn sẽ hiếu thảo với mẹt
"Vâng." Vẻ mặt Điền Chí Thành ảm đạm, thở dài nó: "Vừa đưa mẹ em đến Kinh Thị thì buổi tối bà lại bị bệnh, đi bệnh viện kiểm tra, nói phải nghỉ ngơi nhiều. Bây giờ mẹ em đang ở nhà họ hàng, em chỉ sợ hàng tháng phải dành ra một hai ngày đi thăm bà mới được."
"... Không mắc bệnh gì là tốt rồi." Thầy hướng dẫn nhất thời không biết nên an ủi Điền Chí Thành như thế nào, nhìn Điền Chí Thành cau mày, thuận tiện nói: "Tuy hàng tháng xin nghỉ phép có ảnh hưởng đến điểm của em, nhưng xét thấy hoàn cảnh của em, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Đến lúc đó nếu em cần xin phép thì đến tìm thấy viết đơn xin nghỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận