Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 145
Ở trong căn nhà nhỏ ăn bữa sáng, cả người đã ấm áp, hai người lấy găng tay đang treo ở cổ tay đeo lên, nắm tay nhau cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài người đi lại vẫn rất đông, ai cũng tự quấn bản thân thành cái bánh chưng, trông như người béo phì, găng tay đeo ở trên cổ như là một style độc lạ.
"Xưởng chế tạo thủy tinh cách chỗ mình không xa, chúng ta đi dạo đi, nhìn xem có cái gì mới." Điền Chí Thành hé miệng, thở ra một đống sương trắng.
Hai người đi bộ đến phố văn hóa xưởng chế tạo thủy tinh, đi mất 40 phút mới đến.
Ở đây chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các hiệu sách cổ, Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu bước vào một hiệu sách cổ ở ngã tư, hơi thở cổ xưa phong nhã đập thẳng vào mặt, làm người ta tự giác đi nhẹ chân lại, đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm hỏng sự tao nhã của tiệm sách này.
Mục Hiểu Hiểu rất có hứng thú với nơi này, không thể rời chân khỏi giá sách trước mặt, Điền Chí Thành đi bên cạnh, cũng tìm quyển sách mở ra xem...
Ở chỗ khác, Điền Cận vừa đến trường học, đã bị bạn cùng lớp kéo đi làm cu li, đi cùng với một số bạn học nam và các nữ sinh trong khoa diễn xuất đến trung tâm mua sắm để mua quần áo và thiết bị biểu diễn.
Trung tâm mua sắm vẫn náo nhiệt như ngày trước, người đi mua sắm còn có nhiều gương mặt mới đến, đoàn người Điền Cận đều là những khách hàng lâu năm.
Vừa đến đã đi đến thẳng khu quần áo, chọn quần áo mất nửa ngày rồi mới để quần áo vào trong giỏ.
Đám người Điền Cần tự giác xách giỏ, đi theo sau các bạn nữ đi mua những đồ khác.
"Oa, cái này nhìn đẹp đấy." Một bạn học nữ dừng lại trước quây hàng, cầm lấy chiếc kẹp tóc ngọc trai được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong quầy hàng.
"Mắt nhìn của bạn học này tốt thật đấy, chiếc em cầm trên tay là hàng mà bọn chị phải tìm người thiết kế đấy, còn tìm thợ có chuyên môn để làm ra nó, hôm nay vừa mới bày ra bán." Một cô gái xinh đẹp đi ra từ sau quầy hàng, mái tóc đen của cô được uốn xoăn tự nhiên, mái tóc gợn sóng, cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai ở tai.
Kể cả cô mặc quần áo rất dày vẫn làm người nhìn hai mắt sáng ngời.
Sinh viên nữ không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả, nhưng là chính là đẹp, cô gái lập tức không muốn buông chiếc kẹp tóc ngọc trai trong tay xuống.
Nếu Điền Chí Thành ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra, kiểu tóc của Lê Viện, là kiểu mà anh vẽ ở trong tranh hôm ấy.
"Cái này bán thế nào?" Sinh viên nữ hỏi.
"Bởi vì hiện giờ thiếu thợ làm, không có nhiều hàng, một chiếc kẹp tóc ngọc trai trong tay em, cũng phải được 1. 5 đồng." Lê Viện nói.
"Đắt như thế? Bằng đấy tiền tôi mua được ba, bốn chiếc rồi." sinh viên nữ này cảm thấy giá quá đắt, muốn bỏ chiếc kẹp tóc ngọc trai xuống, nhưng vẫn thấy hơi tiếc.
Ở cạnh đó, có mấy sinh viên nữ khác cũng vây quanh ở đây, nhìn thấy trên quây hàng có rất nhiều chiếc kẹp tóc đủ loại chất liệu lạ mắt, còn có một nữ sinh có ánh mắt sắc bén nhìn thấy chiếc trâm cài áo hoa mộc lan trong quầy hàng.
"Cái kia, lấy cho tôi xem thử." Bạn học nữ chỉ chỉ chiếc trâm cài áo hoa mộc lan, hỏi: "Bao nhiêu tiền một cái?"
"Cái này có hình thức và cách chế tạo tương đối phức tạp, hiện giờ chỉ có hai chiếc." Lê Viện cầm chiếc trâm cài áo được bọc bằng vải nhung lên, đưa cho bạn học nữ, rồi nói: "Chiếc trâm cài áo này 20 đồng." Chiếc trâm hoa mộc lan sống động như thật, toàn bộ được làm bằng bạc 925, cánh hoa óng ánh bóng loáng, đóa hoa được đánh sáng, mộc mạc lịch sự tao nhã.
Lê Viện thấy sắc mặt đối phương từ ngập tràn yêu thích, rồi lại có chút chần chờ, liên nói: "Tôi dám cam kết rằng, bạn đã đến được cửa hàng tốt nhất rồi, có ra ngoài cũng không thể bị đụng hàng, tuy chúng tôi chỉ là quầy hàng nhỏ, tay nghề của thợ làm, đều là thợ có tay nghề lâu năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận