Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 119

Chương 119Chương 119
Mục Hiểu Hiểu bèn mua hai cuộn len màu xanh rêu, nhưng chợt nhớ tới hai người lớn trong nhà, nên cô lại mua thêm năm cuộn len màu hồng đậm nữa.
"Cuộn len màu xanh rêu là để đan áo cho anh, còn len hồng là để đan cho mẹ với bà ngoại mỗi người mỗi chiếc, nếu như còn dư len, thì đan thêm cho bà ngoại một cái quần len nữa cũng được."
Điền Chí Thành vốn tưởng rằng Mục Hiểu Hiểu muốn tự tay đan áo tặng anh, liền lập tức khen ngợi không ngớt lời: "Bà xã anh khéo tay quá, lại còn biết đan cả áo len nữa."
"Em có biết đan đâu." Mục Hiểu Hiểu như trách móc mà liếc anh, không có ý tốt thì thầm nói: "Quay về em sẽ nhờ chị Quyên dạy, học xong rồi em về đan cho anh sau."
"Không sao cả, anh còn mấy bộ vẫn mặc được mà." Điền Chí Thành vân vê bàn tay của Mục Hiểu Hiểu, dựa sát lại nói: "Em muốn đan cho anh, là anh đã thấy rất vui rồi, vợ là để đội lên đầu, chứ không phải là khiến cô ấy mệt nhọc."
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mặt mình bỗng chốc nóng như phát sốt, từ ngày mà cô chính thức gả vào nhà họ Điền, không những Điền Chí Thành đối với cô vẫn tốt như trước đây, mà ngay cả quả phụ Điền cũng xem cô chẳng khác gì con gái ruột của bà.
Thời điểm ban đầu Điền Chí Thành đã hứa hẹn với cô, vậy nên trong thâm tâm Mục Hiểu Hiểu đối với ngôi nhà này, cũng đã dần dần nảy sinh cảm giác thân thuộc, quả phụ Điền và Điền Chí Thành đối xử với cô quá tốt, bởi vậy tất nhiên cô cũng phải đối xử với họ điều tương tự.
Dù rằng Điền Chí Thành nói thế, nhưng trong tâm Mục Hiểu Hiểu vẫn muốn đi học một chút, vì dù không đan cho Điền Chí Thành đi chăng nữa, thì tương lai cũng sẽ có chỗ cần dùng tới.
"Em mua xong rồi, chúng ta trở về thôi." Nhìn quanh một vòng, sau khi cảm thấy không còn gì cần mua nữa, thì lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu chủ động nắm lấy tay Điền Chí Thành, cô có cảm giác nhịp tim mình đang dần đập nhanh hơn, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi nữa.
Với sự chủ động của Mục Hiểu Hiểu, tất nhiên khiến Đường Chí Thành vui mừng không thôi, anh gấp gáp đan tay với cô, rồi hai người cùng xách số đồ đã mua đi ra thanh toán.
Từ trong hợp tác xã bước ra, Điên Chí Thành định đưa Mục Hiểu Hiểu đi tới tiệm cơm nhà nước dùng bữa, nhưng lại bị Mục Hiểu Hiểu kéo lại.
†ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ "Chúng ta vừa tiêu không ít tiền ở hợp tác xã rồi, sống thì nên tiết kiệm một chút, không nên lãng phí tiên vào những thứ không cần thiết, chúng ta vê nhà ăn cũng được mà anh.”
Điền Chí Thành cũng không để ý gì nhiều, chỉ là trông bộ dạng tính toán chỉ tiêu của Mục Hiểu Hiểu, lại khiến anh thấy đáng yêu chết đi được: "Ừm, nghe lời bà chủ hết."
Mục Hiểu Hiểu đẩy Điền Chí Thành một cái, quở trách mắng: "Anh mới là "bà chủ" ấy!"
Điền Chí Thành bỏ đồ vừa mua vào trong giỏ trước của xe đạp, đồ nào nhẹ hơn thì để Mục Hiểu Hiểu xách.
Thời điểm hai người quay về thôn, thì cũng đã hơn một giờ rồi.
Trong thôn gần như mọi người đều đã dùng xong bữa trưa, nên có không ít người đang qua lại bên ngoài đường.
Điền Kiến Thiết cũng vừa ăn xong cơm trưa, trùng hợp muốn ra ngoài đi dạo một lát, nhưng ai ngờ đâu liền nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu ngồi sau xe đạp ôm eo Điền Chí Thành, tình cờ đi ngang qua trước cửa nhà anh ta.
Không những thế hai người họ còn cười nói vui vẻ xuống xe, rồi cùng dắt nhau đi vào trong sân nhà họ Điền.
Điền Kiến Thiết siết chặt nắm tay, sắc mặt dữ tợn, trong lòng nảy lên một suy nghĩ đen tối, đợi đến khi Điền Chí Thành trượt đại học, tới lúc đó anh ta sẽ cùng đăng ký vào chung một trường đại học trên thành phố với Mục Hiểu Hiểu.
Chỉ cần Mục Hiểu Hiểu gặp được những người ưu tú hơn ở bên ngoài kia, thì chắc rằng sẽ sớm ngày chia tay với Điền Chí Thành thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận