Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 139
Điền Lộ Bình cười khẽ ra tiếng, nấu một bình trà cho Điền Chí Thành, rồi gót cho anh một tách trà.
Điền Chí Thành đứng dậy nhận lấy tách trà từ ông, sau đó anh đặt cái túi xanh để lên bàn: "Cháu đến hơi vội vàng, nên không mang nhiều mẫu hàng hóa, chỉ có mấy thứ này cho chú xem trước."
Điền Chí Thành mở túi ra, lấy những món đồ tốt anh chọn trên Taobao ra, rồi phân loại mọi thứ đặt lên bàn.
Những chai nước hoa tỉnh xảo bằng thủy tinh, hai loại kẹp sách có thiết kế phục cổ, kim cài áo tỉnh xảo lại ưu nhã, cùng các loại kiểu dáng kẹp tóc.
"Cháu đây là..." Điền Lộ Bình cười cười, nghiêm túc hỏi anh: "Cháu tính mở cửa hàng tạp hóa à?”
Thật ra Điền Lộ Bình không xem trọng mấy loại hàng này của Điền Chí Thành lắm, ở trong mắt ông, lợi nhuận mấy món hàng này tạo ra quá thấp, không đáng giá phải bỏ ra hết tinh lực và thời gian cho mấy món hàng nhỏ này.
Ông tùy tiện xuất khẩu một đơn hàng ra nước ngoài, lợi nhuận kiếm về có thể gấp hơn chục lần việc kinh doanh mấy loại mặt hàng nhỏ như vậy.
"Chú à, tuy đều là món đồ nhỏ, nhưng lợi nhuận không nhỏ đâu." Điền Chí Thành đẩy một lọ nước hoa đến trước mặt ông, anh nói: "Lọ nước hoa này là thứ cháu muốn thử xuất khẩu ra nước ngoài xem có thể kinh doanh được hay không, những món hàng còn lại cháu sẽ bán ở quốc nội."
Lọ nước hoa mà Điền Chí Thành chọn bán ở nước ngoài là loại nước hoa được bán nhiều nhất trên Taobao, còn được khách hàng đánh giá khen ngợi rất cao, mùi thơm của hãng nước hoa này rất dễ ngửi, có hơi thở của phụ nữ thời hiện đại.
Điền Chí Thành đã chọn lựa thủ đoạn marketing phổ biến ở đời sau để nói với Điền Lộ Bình, những món hàng của anh tuy nhỏ, giá cả cũng rất thấp, nhưng ai nói những món hàng nhỏ này không thể kiếm được lợi nhuận.
Thị trường hàng hóa nổi tiếng của đời sau, đều dựa vào những món đồ nhỏ này để nổi tiếng khắp thế giới, những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh này đã khiến GDP của Trung Quốc tăng trưởng theo từng năm.
Điền Chí Thành đã nói như vậy, nhưng không khiến Điền Lộ Bình cảm thấy hứng thú.
"Chú, hay là như vậy đi, trước tiên chúng ta hãy thử kinh doanh trước, chú giúp cháu quảng cáo nước hoa ra thị trường, còn những món hàng khác có thể bày bán trong cửa hàng, dùng chút thủ đoạn marketing để bán thử xem, nếu thật sự có hiệu quả, sau này chú lại giúp cháu tìm kiếm con đường tiêu thụ lâu dài."
"Thôi được rồi, buổi chiều cháu cứ mang hàng tới đây, chú sẽ giúp cháu bày bán ở cửa hàng xem có kinh doanh được không." Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Điền Lộ Bình vẫn đáp ứng đề nghị của Điền Chí Thành, người cháu trai này đã vất vả từ xa đến đây để nhờ ông chuyện này, dù ông cảm thấy hàng hóa nhỏ không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, nhưng ông vẫn nể tình mà giúp đỡ một chút.
Hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện cả một buổi sáng, Điền Lộ Bình còn phân tích cho anh biết xu thế phát triển của thị trường tiêu thụ hiện nay.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Trần Tú dẫn theo Mục Hiểu Hiểu trở về nhà, Điền Hữu Kỳ đi chơi cờ cùng bạn già gần nhà cũng trở về ăn cơm.
Trước khi ra ngoài, Trần Tú đã nhờ bảo mẫu làm một bàn cơm thịnh soạn, Điền Lộ Nguyên cùng Điền Cận cũng cùng nhau về đến nhà.
"Cận Cận, tới đây." Trần Tú vẫy tay với Điền Cận đứng đối diện bà, bà chuẩn bị giới thiệu Điền Chí Thành cho anh biết: "Ngày hôm qua con không về nhà nên không giới thiệu được, đây là em họ con Đường Chí Thành."
Điền Cận có dáng người cao lớn, gương mặt của anh có nét giống Trần Tú bảy tám phần, rất trẻ trung và tuấn tú, anh gât đầu cười với Điền Chí Thành: "Em họ Chí Thành."
"Anh họ Cận." Tuy Điền Chí Thành rất không muốn gọi một người trẻ tuổi như anh họ, nhưng vì vai vế khác nhau và tuổi tác của nguyên thân đúng là nhỏ hơn một tuổi so với Điện Cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận