Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 63
"Có chuyện gì sao..." Trong lòng của Mục Hiểu Hiểu hồi hộp, sắc mặt lập tức chuyển từ hồng thành trắng.
"Hôm nay cô trang điểm đẹp như vậy, tôi sợ bị người khác nhìn thấy, muốn cướp mất vợ của tôi." Mặt mày của Điền Chí Thành ủ rũ thở dài, trong ánh mắt lại tràn ngập ý cười.
"Anh!" Lúc này Mục Hiểu Hiểu mới nhận ra đối phương đang chọc ghẹo mình, lập tức tức giận làm ra vẻ muốn đánh Điền Chí Thành.
Điên Chí Thành nghiêng người né tránh, cười xin tha: “Đừng đừng đừng, tôi da dày thịt béo, cô đánh cẩn thận đau tay, nếu cô muốn hả giận thì cứ phạt tôi."
"Phạt anh cái gì?"
"Lập tức phạt tôi làm culi cho đồng chí Mục Hiểu Hiểu một ngày, chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối phục tùng!" Điền Chí Thành còn chào theo kiểu quân nhân, thoáng cái làm cho Mục Hiểu Hiểu bật cười.
Sau khi bị Điền Chí Thành cắt ngang một cái, Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không còn hồi hộp nữa, cô đưa ô cho Điền Chí Thành, giả vờ tức giận nói: "Vậy nếu anh còn không cầm, một chút năng lực cũng chẳng có."
"Đến đây!" Điền Chí Thành cầm lấy dù, bày ra tư thế kính mời: "Chúng ta lên đường thôi."
"Đi thôi." Mục Hiểu Hiểu vừa lòng hất cằm lên, hai người cùng nhau bước đi.
Ngày mưa trên đường trở nên lầy lội vô cùng, Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành đi đường vô cùng cẩn thận, hai người ở trên đường nói chuyện câu có câu không, hơn nửa giờ là đến thị trấn.
Sáng sớm thức dậy, Điền Chí Thành vẫn chưa ăn sáng, anh đoán là Mục Hiểu Hiểu chắc chắn cũng chưa ăn, liền dẫn Mục Hiểu Hiểu đến tiệm cơm quốc doanh đầu tiên.
Tiệm cơm quốc doanh không đông người lắm, Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu chọn một chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ.
Mỗi người gọi một chén hoành thánh, riêng Điền Chí Thành lại gọi hai cái bánh quẩy cùng với bốn cái bánh bao nhân thịt heo.
"Gọi nhiều như vậy thì có ăn hết không? Đừng lãng phí."
Mục Hiểu Hiểu cũng không thiếu tiền, mỗi lần lên thị trấn đều sẽ đến tiệm cơm quốc doanh để thay đổi món ăn, nhưng cô biết nhà của Điền Chí Thành cũng không giàu có gì, nói thẳng ra lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở.
"Yên tâm, nếu không ăn hết thì tôi đóng gói mang về, buổi tối còn có thể ăn lần nữa." Điền Chí Thành đẩy bánh bao nhân thịt heo đến trước mặt của Mục Hiểu Hiểu: "Cô ăn nhiều một chút, trông cô gầy quá."
Hai người im lặng ăn sáng, không thể phủ nhận chất lượng của tiệm cơm quốc cũng không tệ, nguyên liệu không có gì để nói, trọng lượng cũng đủ no.
Điền Chí Thành ăn hoành thánh với bánh quẩy xong, lại gặm thêm một cái bánh bao thịt heo, mà chén hoành thánh của Mục Hiểu Hiểu có mười hai cái, lại còn dư đến ba bốn cái.
"Tôi ăn không nổi." Mục Hiểu Hiểu bị Điền Chí Thành nhìn chằm chằm có hơi ngượng ngùng, cúi đầu lau miệng, lấy một cái gương trong túi ra, bôi một lớp son.
Đợi đến khi cô ngẩng đầu, Điền Chí Thành đã thanh toán xong hóa đơn, còn cầm theo một cái túi giấy dai trên tay.
"Chúng ta đến hợp tác xã mua bán coi thử, hôm nay trời mưa có thể đông người, cô muốn mua cái gì, đến đó tôi giúp cô chọn."
Mưa bên ngoài đã nhỏ dần, Điền Chí Thành mở cây ô đen to lớn, quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu chầm chậm ở phía sau.
Mục Hiểu Hiểu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn xuống váy của mình, trong lòng có chút tiếc nuối, cái váy này nhất định thể nào cũng bị bẩn, mà cô còn chưa mặc cái váy này được quá hai lần.
"Vào đây nhanh lên." Điền Chí Thành thúc giục nói, anh muốn che cùng một cái ô với Mục Hiểu Hiểu, cũng muốn gần gũi với cô thêm chút nữa.
Nhưng mỗi lần Mục Hiểu Hiểu đối xử với anh cứ giống như bị thứ gì đó đâm phải, duy trì khoảng cách an toàn với anh hết mức có thể.
Điều này khiến Điền Chí Thành cảm thấy bất lực.
"Tôi có mang theo ô, tự tôi che là được rồi." Mục Hiểu Hiểu đoán ra được tâm tư của Điền Chí Thành, hai má ửng đỏ, ánh mắt giống như tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận