Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 227

Chương 227Chương 227
Lý Hoa Hương hiểu rõ hai cô con dâu này không hề đơn giản, đến con trai bà cũng không quản thúc được vợ mình, bà quay về chắc chắn sẽ bị bức ép, thà ở lại đây để con gái ruột chăm sóc mình còn hơn.
Hai vợ chồng Vương Sơn và Chu Thúy vừa nhìn thấy quả phụ Điền, Chu Thúy liền thúc vào người Vương Sơn, muốn bảo ông mở miệng chuộc lỗi với quả phụ Điền, nhưng Vương Sơn rặn nửa ngày, cũng không nói được lời nào.
Chu Thúy nhìn mà tức gần chết, bà ta đẩy Vương Sơn ra, cười nói với quả phụ Điền: "Em này, hôm nay chị với anh của em nói..."
"Đến cũng đến rồi, buổi trưa mọi người ở lại ăn cơm đi." Quả phụ Điền cũng lười nghe thêm mấy lời nói vô nghĩa của Chu Thúy, nên lập tức ngắt lời: "Dù sao thì đều là thân thích với nhau cả."
Quả phụ Điền nói ra nhưng gương mặt lại mang ý cười lạnh nhạt, hai đôi vợ chồng Vương Sơn và Vương Mậu đều đã hiểu, quả phụ Điền đang không hề chào đón bọn họ.
Quả phụ Điền cũng ngại thảo mai với bọn họ, chỉ là ban nãy bà nhìn thấy khi mẹ ôm lấy hai đứa chắt vào lòng, khuôn mặt đã hiện lên nụ cười vui vẻ chưa từng thấy trước đây, bỗng chốc lại chợt mềm lòng.
Dù sao thì bà cũng không trông mong gì với hai người anh trai này, xem như đang ở chung với anh em họ là được rồi.
Bữa trưa, quả phụ Điền vẫn làm thịt một con gà, giống như đang tiếp đãi với bao người họ hàng khác đến thăm, hai nhà đang dùng cơm, trong lúc ăn vợ chồng Vương Sơn và Vương Mậu rất muốn gợi chuyện, nhưng đều bị quả phụ Điền né tránh hết.
Mấy người bọn họ muốn nói về chủ đề Điền Chí Thành với Mục Hiểu Hiểu, nhưng người ta vốn dĩ không thèm đáp lời, đành phải hỏi một câu rồi lại hỏi mẹ một câu.
Đến khi dùng xong bữa, bọn họ vẫn chưa thể xoa dịu mối quan hệ này, thì càng không nói đến chuyện hỏi đến việc cả gia đình lên Bắc Thị đã tìm được người họ hàng nào.
Hai vợ chồng Vương Sơn và Vương Mậu ra về, liền tập trung ngồi lại với nhau.
"Em chồng bây giờ đã bám được vào nhà họ hàng giàu có bên kia rồi, không thèm để ý tới mấy người anh em nghèo khó như chúng ta nữa đâu." Chu Thúy bu môi, giọng chua lòe nói.
Dù sao bà ta cảm thấy hôm nay biếu gói kẹo kia là quá vô ích, phải tiêu mất một đồng tiền, mà chỉ ăn được một bữa cơm, còn lại chẳng vơ vét được cái gì.
"Không sao, chẳng phải mẹ vẫn ở nhà em ấy sao? Chúng ta là con trai ruột và con dâu của bà, nếu thật sự có chuyện gì, bà ấy sao có thể làm ngơ mà không giúp cho được?" Lý Ngọc Mai cười bảo.
Chu Thúy cảm thấy lời này của Lý Tú nói rất có lý, nên trong lòng hai người đều mang mộng đẹp, đều nghĩ đến việc lần sau sẽ tìm cớ đến khóc than với Lý Hoa Hương, rồi chiếm chút đồ tốt mang về.
Tạm thời Điền Chí Thành không biết tính toán của hai người thím, anh thảnh thơi nghỉ hè ở quê nhà, mỗi ngày dậy sớm cắt cỏ heo cho heo ăn, rải thức ăn cho gà ăn, anh còn xuống đồng làm việc phụ giúp quả phụ Điền.
Đến khi kỳ nghỉ hè trôi qua, cả người Điền Chí Thành đều đen lại, khi đứng bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, sẽ có sự đối lập mãnh liệt giữa hai màu da.
Một tuần trước ngày trường học khai giảng, Điền Chí Thành thu thập hành lý, chuẩn bị cùng Mục Hiểu Hiểu đến Kinh Thị dạo chơi.
Trước khi cả hai xuất phát, quả phụ Điền còn chuẩn bị một chút đồ khô cùng đặc sản quê hương, để Điền Chí Thành mang về Thượng Hải tặng Vương Tĩnh thay bà.
Vương Tĩnh không biết thời gian cụ thể khi nào hai vợ chồng Điền Chí Thành trở về, nên khi bà nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu mang mấy túi đồ vật đến xưởng tìm bà, khiến bà quá đỗi vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận